Pair of Vintage Old School Fru
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324410

Bình chọn: 8.00/10/441 lượt.

của ai không có quan hệ. Nhưng cậu có biết... Nếu không phải anh ấy, tớ không có thể mang thai."

Thời điểm

tuổi trẻ, dù sao vẫn thích làm ra đủ loại việc ngu ngốc, một việc trong

đó chình là muốn đem cái trân quý nhất của mình tặng cho người đầu tiên

mình thích.

Lê Họa không phải người cởi mở, nhưng cô có thể chấp nhận lập luận những chuyện như vậy.

Tô Nhứ có thể hiểu được điều này, "Chăm sóc chính mình thật tốt, tớ muốn làm mẹ nuôi của đứa nhỏ. "Nói xong liền nở nụ cười.

Lê Họa gật đầu.

Trong lúc mang thai, cô ăn không nhiều lắm, bình thường cũng giống nhau không có phản ứng gì không tốt. Đối với phản ứng nôn mửa trên tivi nói, dù sao cũng có chút không thể buông được, nhưng mỗi người phụ nữ khi có thai biểu hiện lại không thể giống nhau.

Bụng càng lúc càng

lớn, tâm tình của cô cũng càng ngày càng tốt, cô có thể chào đón một

sinh mệnh mới, sinh mệnh mới của chính cô.

Ngày đó cô đến bệnh

viện, toàn bộ thành phố gặp trận bão tuyết lớn nhất, rất nhiều đường

điện đều bị cắt đứt, điện giật biến thành lỗi lo sợ lớn nhất của mỗi

người.

Là Tô Nhứ sử dụng quan hệ giúp cô đến bệnh viện, bệnh viện có máy phát điện riêng.

Đứa nhỏ vẫn rất tốt, không ai nói với cô đứa nhỏ có bất cứ vấn đề gì.

Khi Tô Nhứ lôi kéo tay cô, cô có thể cảm thấy đứa nhỏ của cô cuối cùng

cũng sinh ra, chờ đứa nhỏ cất tiếng khóc đầu tiên, nhưng không có thanh

âm gì.

Cô yếu đuối, cô thế nhưng không dám hỏi, nhất định là chính mình đang ngủ, không có nghe được tiếng khóc.

Chỉ cần mình ngủ một giấc thật ngon, có thể nhìn thấy con của mình, cô nằm đó tự lừa mình dối người.

Khi tỉnh lại, cô cuối cùng không thể lừa mình dối người.

Đứa nhỏ của cô.

Cô nhìn chằm chằm mặt của Tô Nhứ, "Con của tớ đâu?"

Cô muốn nhìn thấy con của mình, đem quấn áo bông nhỏ tự mình làm mặc

cho con, cô phải là người đầu tiên mặc quần áo cho con, nói cho con biết mẹ sẽ rất yêu thương con.

Cô muốn nói với con, cô vì muốn có

thể khiến cho con về sau được thoải mái một chút, đặc biệt học nấu ăn,

hiện tại cô đã làm rất tốt những món ăn gia đình bình thường.

Cô muốn nói với con, cô sẽ không ràng buộc cuộc sống của con, sẽ cố gắng hết sức khiến cho con có một cuộc đời tươi đẹp nhất.

Kế sinh nhai của cô còn chưa có bắt đầu thực hiện, con đã mất. Hứa hẹn

của cô, còn không kịp nói ra, con đã rời đi thế giới này.

"Đứa nhỏ đã chết..." Tô Nhứ nhìn cô bình tĩnh mở miệng.

Không muốn khóc, không muốn vĩ đại khóc vì người khác, một khi khóc,

chính là vì chính mình, không muốn chính mình gặp nhiều bất công như

vậy, nhưng vẫn là vì chính mình khóc, khóc chính mình. Từ lúc Lê Họa bắt đầu nhận được điện thoại của Tô Nhứ, liền không yên

lòng, lập tức viện cớ có việc cùng Dương Úy Nhiên rời đi. Một phút đi ra cửa, cô thở dài nhẹ nhõm thở một hơi. Phát hiện mình cũng không nghĩ

muốn lưu lại ở chỗ này lâu, trước kia cảm giác còn rất nhạt. Khiến cô

nhìn thấy lúc Dương Úy Nhiên cười với Mộc Trấn và Mộc Tình, luôn có một

chút mất mát, nhưng không duy trì lâu dài. Con người dù sao cũng có cuộc sống của mình không phải sao? Thời điểm oán trách người khác quan tâm

mình không đủ, cũng phải ngẫm lại có phải yêu cầu của mình rất cao hay

không?

Mười lăm phút đầu tiên khi bước vào nơi này, cô liền

không thoải mái. Nguyên nhân không phải là thái độ của Dương Úy Nhiên,

không phải là một nhà ba người phối hợp biểu diễn ăn ý, chính là tờ chi

phiếu cô cấm trong tay. Cô cảm thấy rất nóng, rất nóng. Buồn cười nhất

chính là, thời điểm Lộ Thiểu Hành giao cho cô, cô không có từ chối cự

tuyệt. Có bao nhiêu giả dối, một bên nghĩ chính mình làm một người có

tôn nghiêm, nhưng một bên không có dũng khí từ chối Lộ Thiểu Hành đưa

tiền. Chính là tiền, trần tuc như vậy. Nhưng cô từ chối không được trần

tục như vậy.

Biểu tình của Lộ Thiểu Hành không có gì khác

thường, không có khinh miệt, không có khinh thường, thậm chí còn cố ý

thể hiện tùy ý. Nhưng cô vẫn là không biết tốt xấu, vẫn cảm thấy không

đủ.

Thời điểm Lộ Thiểu Hành đem chi phiếu đặt ở tay cô, cô cảm thấy mình là một tội phạm.

Một tội phạm đem đứa nhỏ của mình bán, coi như tiền lãi của Lộ Thiểu Hành, chính là ý nghĩ ghê tởm như vậy xuất hiện trong đầu.

Nhưng cô không có từ chối, cũng không muốn từ chối.

Cô cầm chi phiếu đi vào nhà Dương Úy Nhiên.

Dương Úy Nhiên cùng Mộc Trấn đều cười hết sức vui vẻ.

Thậm chí Mộc Trấn còn bằng lòng đem chuyển cho cô một ít cổ phần công

ty, đến lúc chia hoa hồng cô cũng có phần. Cô trả lời làm sao đây, từ

chối, bây giờ từ chối phải thật rõ ràng, nét mặt của cô không được tốt

lắm, Mộc Trấn cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ là đơn giản nói lúc công ty quay vòng được nhất định sẽ đem tiền trả lại cho cô.

Nếu như không có nhớ lầm, cô nhớ lần trước cùng lần trước nữa Mộc Trấn đều nói như vậy.

Thấy vẻ mặt cô không thể nào tốt, Dương Úy Nhiên kéo cô vào trong phòng.

"Họa Họa, con làm sao vậy, nhìn qua không tốt lắm." Dương Úy Nhiên nắm tay của con gái.

"Không." Cô ngồi ở bên giường, nhìn Dương Úy Nhiên, "Mẹ, chú Mộc đối

với mẹ có tốt không?" Cô phát hiện, bây giờ tính toá