
cần cậy
mạnh."
Lê Họa gật gật đầu, "Tớ biết."
Đạo lý, mỗi người đều có thể hiểu được.
Trên đường đi bệnh viện, Lê Họa không nói một lời, Tô Nhứ cũng nhìn cô nói không ra lời.
Cho đến khi tới bệnh viện, bọn họ cùng đi xếp hàng, Lê Họa ngồi ở chỗ
kia. Bây giờ cô rất loạn rất loạn, bụng rất bằng phằng, như thế nào sẽ
có đứa nhỏ.. Đứa nhỏ. . . Cô vuốt bụng của mình, người thân, vuốt như
vậy, giống như thật sự có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó, một sinh mệnh mới, đứa nhỏ thuộc về cô.
Tô Nhứ giúp cô xếp hàng, xe đã tới, gọi cô như thế nào cũng không có đi qua.
"Cậu đang làm gì đó?" Tô Nhứ tức giận đi đến.
Lê Họa giương mắt, nhìn thấy Tô Nhứ đang nhìn xuống chính mình, "Tớ còn chưa có chuẩn bị tốt. . ."
Chính là ánh mắt bối rối của cô, làm cho tâm của Tô Nhứ đau, giống như
thấy được chính mình của trước kia, cũng vô lực cùng bối rối như vậy, sợ hãi như vậy.
Tô Nhứ cúi xuống, đem Lê Họa ôm ở ngực mình,
giống như quá khứ ôm chính mình, "Được, chúng ta trở về." Không cần
nhiều lời chỉ cần hiểu là được rồi.
Tô Nhứ cùng Lê Họa vẫn trở lại nơi ở.
Lê Họa biết, hành vi của mình rất là khác người. Nuôi một đứa nhỏ rất
khó khăn, khi một mình cô có thể chấp nhận cuộc sống, nhưng có đứa nhỏ,
lại không được, huống hồ là ở tình trạng này. Trang đầu báo buổi sớm
từng có giới thiệu tin tức một người phụ nữ theo đuổi một người đàn ông
cuối cùng cũng thành công đi đến hôn nhân, nhưng khi sinh ra một đứa
nhỏ, nhà gái liền chạy trốn. Hai người đều từ đại học ra, đều đang tìm
kiếm việc làm, tương lai rất là mơ màng. Hai người họ có đứa nhỏ cũng
không thể nào tốt được. Huống chi cô chỉ có một mình?
Thời điểm này, cô thậm chí nghĩ, có nên đi cầu xin mẹ của mình hay không, lúc sau cô nghĩ thông suốt có lẽ cô đang mắng chính mình, sẽ đồng ý giúp đỡ cô, ít nhất cô vẫn là con gái của mẹ phải không?
Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt của mẹ vài ngày trước, cô không dám.
Nghĩ đến dáng vẻ của cha cô, cô lại mơ hồ, nhìn đi, ở thời điểm chính
mình khó khăn nhất, làm sao còn có thể nhớ rõ trong lòng mình đối phương đã làm ra chuyện tội ác tày trời.
Cô không muốn chán ghét chính mình.
Đối với cha mình, cô yêu thương như vậy, nhưng ông ấy lại làm ra chuyện như vậy, nếu cô không thương yêu ông ấy có lẽ sẽ không thất vọng. Nhìn
đi chúng ta đối với người thương yêu nhất của mình luôn hà khắc, người
ấy đối với ta ngàn tốt vạn tốt, nhưng chỉ một việc không tốt, liền đem
phụ định toàn bộ.
Nghĩ vậy một chút, cô phát hiện, chính mình thế nhưng không có gì có thể tưởng tượng.
Ngày hôm sau, chính cô tự đi bệnh viện, không cho Tô Nhứ đi theo, chính cô làm ra chuyện, chính cô phải gánh vác hậu quả.
Nhưng khi ở nơi xếp hàng, cô lại nhát gan.
Cô biết hiện thực không cho phép cô sinh đứa nhỏ kia, cũng biết khi có
đứa nhỏ cuộc sống của cô sẽ bị tác động rất lớn, vẫn là không thể không
suy nghĩ theo một hướng tốt. Có lẽ cô sẽ rất tiết kiệm rất tiết kiệm,
cũng có thể đủ gánh vác cuộc sống của hai người, chỉ cần cô có đủ kiên
cường, cũng có thể tiếp tục kiên trì. Cô nhát gan lâu như vậy, yếu đuối
lâu như vậy, nên vì mình dũng cảm một lần.
Cô một lần lại một lần đổi số thứ tự, nội tâm của cô, vô cùng mâu thuẫn.
Sinh hay là không sinh?
Linh hồn trống rỗng, thật sự cần gửi gắm.
Cô ngồi ở chỗ đó, thời gian không ngừng trôi qua.
Là Tô Nhứ đến đem cô kéo đi, nếu không thể có quyết định, thì lựa chọn nghiêng về nội tâm đi.
"Muốn sinh thì sinh, muốn đánh liền đánh, nếu cậu ngay cả chính mình
cũng không thể đưa ra quyết định, cậu làm sao có tư cách đi quyết định
sinh mạng của người khác, làm sao có thể gánh vác sinh mạng của người
khác?" Ánh mắt của Tô Nhứ sáng rực nhìn cô.
Cô vuốt bụng của mình, "Tớ sinh."
Chưa bao giờ nghĩ tới, nói ra hai chữ này, lại thoải mái như vậy.
Cô vuốt bụng của mình, có lẽ mẹ còn không đủ kiên cường, nhưng xin con
nhất định phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ vì con trở nên kiên cường, không thể
sợ đầu sợ đuôi như vậy.
Tô Nhứ cũng không khuyên cô nữa, trong
lòng mỗi người đều có một suy nghĩ, có thể không biết những điều gì sẽ
xảy ra. Còn sống, nên có một ý nghĩ cố chấp, nếu không, sống rất đau
khổ.
Tô Nhứ cũng không phải luôn ở cùng Lê Họa, cô có cuộc sống của mình, nhưng vẫn sẽ thường đến xem tình hình của Lê Họa.
Hiện tại Lê Họa hình như cũng nghĩ thông suốt rất nhiều, tươi cười cũng nhiều, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài đi lại, như vậy đối với đứa nhỏ
rất tốt.
Nhưng Tô Nhứ vẫn rất ngạc nhiên, loại kiên cường này
là bởi vì tình yêu của bản thân hay là bởi vì đó là sinh mạng của bản
thân.
Ở chỗ các thiết bị tập thể dục, Tô Nhứ nhìn chằm chằm Lê
Họa, cô đang để hai chân của mình lên trên hai tấm sắt, bây giờ không
ngừng đong đưa, nhìn qua sắc mặt không tệ.
"Lựa chọn sinh đứa nhỏ, là bởi vì cha của đứa trẻ?" Tô Nhứ chỉ về phía bụng của cô.
Đổi lại chính là Lê Họa lắc đầu.
"Không phải bởi vì cha của đứa nhỏ?" Tô Nhứ nói nhỏ.
Lê Họa vẫn là lắc đầu, "Kết quả của thiên thời địa lợi nhân hoà đi nếu
không phải ở tình trạng hiện tại, tớ sẽ không lựa chọn sinh con, điều
này và việc đứa nhỏ là con