Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 8.5.00/10/462 lượt.

xanh tốt, thực vật xanh biếc bốn mùa không thay

đổi, cùng với quan niệm nghệ thuật của mùa đông kém rất xa.

Xe

của Lộ Thiểu Hành dừng trước cửa khu nhà, anh lấy điện thoại di động ra, cũng không có nhìn Lê Họa một cái. Không có bật đèn, cô nhìn không ra

sắc mặt của anh, đương nhiên cũng đoán không được anh đối với câu nói

kia của cô có giải thích gì.

Di động bình thường đều là một thứ tốt, nó có thể giúp cho người ta tránh cảm giác xấu hổ. Đây là lý do

tại sao rất nhiều người khi đối mặt với sự bối rối, cố ý giả vờ như có

chuông điện thoại, làm cho đối phương nghĩ rằng có điện thoại, lấy cớ đi ra ngoài nhận điện thoại, tránh khỏi cảm giác không được tự nhiên.

Chỉ là, Lộ Thiểu Hành không có giả vờ.

Anh đỡ trán, ngón tay cái ấn váo trán, "Mẹ, có việc?"

"Hôm nay không trở lại?" Đường An An thử thăm dò, không nói tình huống bây giờ của bà.

"Có việc?" Anh phải dựa theo mức độ quan trọng trong lời nói của đối phương đưa ra quyết định.

Đường An An nhìn Tỉnh Y Hàm ngồi ở đối diện, nở nụ cười, đi ra bên ngoài nói chuyện, "Nói lớn cũng không lớn."

"Con đang ở trên đường cao tốc." Anh bịa chuyện, nếu khẳng định không

có chuyện lớn, vậy anh cũng không cần phải nhàm chán chờ đợi.

"Vậy một lát nữa mẹ gọi lại." Làm mẹ đương nhiên lấy an toàn của con cái đặt lên trên hết.

"Một lát nữa mà bề bộn nhiều việc, hôm nay con sẽ không quay về, nhiệt

độ hôm nay có chút thấp, buổi tối chú ý đóng cửa sổ." Anh thản nhiên mở

miệng, lại làm cho Đường An An hết sức dễ chịu, không ngừng dặn anh phải chăm sóc tốt chính mình, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu gọi điện

thoại của mình.

Sau khi anh cúp điện thoại cũng không có nhìn cô, trực tiếp lái xe vào trong gara.

Lê Họa nhìn anh xuống xe, còn bị vây trong mộng, không rõ ràng biểu

hiện như vậy của anh thể hiện cái gì. Khi không nhận được phản đối của

anh, liền hướng về phía cực đoan. Anh nếu không có phản đối, là đại diện cho cam chịu? Rõ ràng là bắt đầu từ anh, tại sao khó chịu lại biến

thành cô, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt vừa rồi hình như đã tan thành mây

khói. Người quả nhiên là không chịu nổi kích thích, cô đi theo phía sau

Lộ Thiểu Hành, nhìn bóng dáng to lớn của anh trên mặt đất không ngừng di chuyển vị trí.

Cho đến khi đi vào thang máy, từ lúc cô nói câu nói kia bây giờ Lộ Thiểu Hành mới đưa mắt nhìn cô, "Em cảm thấy anh rất rảnh rỗi?"

Tính tình đại thiếu gia vừa xuất hiện, có chút tiếp thu không kịp, quả nhiên chính anh không có gì khác biệt. Thân phận của anh như vậy, muốn dạng phụ nữ như thế nào cũng có, chỉ cần anh bằng

lòng. Đầu óc của anh không có bệnh, dựa vào cái gì đi thương hại một

người không quan trọng, còn để cho người này lãng phí thời gian của

mình.

Theo bản năng Lê Họa từng bước cách xa anh, loại cảm giác này có chút giống như lần đó ở trong xe anh, thái độ của anh cũng như

vậy. Lông mày hơi cứng lại, khóe miệng thực ra còn mang theo độ cong của nụ cười, nhưng làm cho không người nào không sợ hãi, ít nhất cô sợ hãi.

Trong nháy mắt thang máy mở ra, Lộ Thiểu Hành trực tiếp kéo cô đi ra ngoài, kéo quần áo của cô, đi nhanh về phía trước.

May mắn trong thang máy không có người khác.

Cô cố gắng bước nhanh chân hơn, đuổi kịp tiết tấu của anh.

Đi quá nhanh, khi tới cửa, không ngừng hít thở.

Sau khi Lộ Thiểu Hành mở cửa, mắt liếc nhẹ một cái. Thực ra nhìn không

có cảm xúc, cô cô cảm thấy châm chọc vô cùng. Loại tâm lí cẩn thận này

không ngừng quấy phá, cô đứng ở cửa, không đi vào bên trong.

Vì cái gì cô phải ở lại trong này?

Chính cô cũng có chỗ ở, không cần ở lại chỗ này.

Khi nội tâm của cô còn đang lựa chọn, Lộ Thiểu Hành đã đi tới, đem cô kéo đi vào, thuận tay đem cánh cửa hung hăng đóng lại.

Cô bị anh đặt ở góc tường, cả người cô đều bị thân thể anh che dấu, cho thấy cô nhỏ bé cỡ nào. Chỉ là cô không có nửa phần mảnh mai của Lâm Đại Ngọc, trong lúc đó sức lực của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của

anh.

Một bàn tay của Lộ Thiểu Hành chống ở trên tường, ngay cả

đèn cũng không có mở, nhưng là không cần, cô có thể cảm nhận được nhịp

tim của anh, cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Hơi thở của anh, vây

xung quanh cô.

Thật lâu thật lâu trước kia, cô nằm ở trên

giường, rất buồn chán suy nghĩ. Cô nghĩ đến anh, anh đang làm cái gì?

Anh cũng thuộc một loại người trên thế giới này, giờ này phút này, đến

tột cùng anh đang làm cái gì.

Cô có chút muốn biết anh làm cái gì. Ngay cả suy nghĩ tầm thường "Anh có nghĩ đến em hay không." Cũng không có nghĩ tới.

Giờ phút này đây, anh ở bên cạnh cô không cần suy nghĩ.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Khi thân thể dần dần trở lên cứng ngắc, Lê Họa vươn tay, muốn đẩy anh ra.

Anh bất động.

Khóe miệng nhếch lên, giống như châm chọc cô không biết tự lượng sức

mình, anh ở giữa ánh sáng màu vàng giống như biến thành một con dã thú,

bình thường ôn nhuận như ngọc (ôn nhu dịu dàng), khi tức giận chính là

loại dáng vẻ này, nhìn chằm chằm cô, giây tiếp theo sẽ đem cô ăn sạch,

cái gì cũng không còn lại.

Cô lại bắt đầu run rẩy, luôn vô ích như vậy.

Lộ Thiểu Hành cuối cùng không chơi loại t