
dự định, thật sự là một đôi nhàm chán.
Bất luận Lộ Thiểu Hành biểu hiện cái gì, ở trong lòng của Lê Họa, đều
có một phần xa lạ. Cô khao khát có người có thể cho cô ấm áp, thậm chí
chấp nhận tất cả quá khứ của cô, cho dù đoạn thời gian kia tàn tạ không
chịu nổi. Mà lúc có người này xuất hiện, mong ước trong lòng càng lớn.
Vì thế cô chầm chậm đem chuyện trong nhà tự thuật một lần, sau khi nói
xong mới phát hiện, hoá ra hai phút có thể đem chuyện chính mình nghĩ
phức tạp nói rõ ràng. Có lẽ, chuyện này vốn rất đơn giản, là cô lấy tư
tưởng phức tạp suy nghĩ, sau đó đương nhiên trở nên phức tạp.
Nhưng Lộ Thiểu Hành nghe xong, thực ra không có phản ứng quá lớn, "Em chuẩn bị hôm nay đi đến nơi ở của mẹ em?"
Lê Họa gật đầu, không có chuyện để làm, lần trước đi quả thật rất vội
vàng, cô sợ mẹ của mình có khúc mắc. Hiện tại cô không hy vọng xa vời mẹ có thể đối với mình tốt hơn, nhưng không muốn trong lòng có khúc mắc,
cô chịu không được người khác dùng ánh mắt ý vị thâm trường (ý tứ hàm
xúc) nhìn mình, nhất là ở trước mặt người thân.
"Anh đưa em đi." Anh thuận miệng trả lời.
Cô dừng lại, không có trả lời.
Lê Họa cảm thấy may mắn của mình không thể nói tốt hay xấu, dù sao thời điểm tồi tệ nhất sẽ gặp được người có ảnh hưởng đối với cuộc sống của
cô. Người đầu tiên là Tô Nhứ, người thứ hai là Lộ Thiểu Hành. Nhưng lấy
tình trạng hiện tại của Lộ Thiểu Hành, có thể nói là may mắn này vô cùng xấu đi.
Cảnh này, cha mẹ thực sự có chút vui vẻ, chỉ là bọn họ không đạt được loại này. . .
Khi Lộ Thiểu Hành đưa cô tới trước khu nhà, không có dự định để anh chờ cô. Nhưng đúng lúc Dương Úy Nhiên đi mua thức ăn trở về nhìn thấy, vì
thế rất đương nhiên, Lộ Thiểu Hành cũng bị mời lên lầu.
Lê Họa
có chút lo lắng không yên, chỉ là rất tốt, anh cùng Mộc Trấn nói chuyện
với nhau đều rất tùy ý. Hai bên đều không có nói tới công việc của mình.
Lê Họa không biết đây có phải mẹ cùng chú thiết kế, bởi vì vừa rồi cô
rõ ràng nhìn thấy bọn họ đối với xe của Lộ Thiểu Hành lộ ra một tia hứng thú.
Con gái của Mộc Trấn rõ ràng đối với Lộ Thiểu Hành cảm
thấy rất thích thú, ngồi ở một bên nhìn chằm chằm anh không tha, bên
ngoài Lộ Thiểu Hành nhìn không ra suy nghĩ cái gì, hành động rất tao
nhã.
Trong lòng Lê Họa cười thầm, cô nên thấy may mắn mình nhìn được vô số mặt của anh.
Trong lúc đàn ông nói chuyện, Lê Họa vào phòng bếp giúp đỡ Dương Úy
Nhiên nấu cơm, thực ra cũng không giúp được cái gì, nhiều nhất là thái
một chút thức ăn.
"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Dương Úy
Nhiên đem lửa giảm một chút, đối với Lộ Thiểu Hành đánh giá, trên mặt lộ ra một chút lo âu, "Chỉ là gia thế của nó như vậy. . ."
Nói
xong nhìn con gái của mình một chút, không có nói tiếp, cũng được, mỗi
người đều muốn trở thành ngoài ý muốn, chỉ cần ngoài ý muốn không có
thuộc về trăm phần trăm sẽ có người sẵn lòng đi thực hiện.
"Con hiểu được." Lê Họa cười cười, vừa rồi thật sự là hiểu lầm, nhưng cũng
không tính hiểu lầm, cô cùng Lộ Thiểu Hành không phải không có vấn đề
gì, cô không muốn lừa dối mẹ của mình, nhưng lại nói không nên lời chỉ
là đúng lúc đi ngang qua, như vậy coi là cái gì?
Lê Họa bắt tay vào lột vỏ tỏi, đem một ít cất đi.
Dương Úy Nhiên lại nhìn cô, "Nhiều năm như vậy. . . Có lẽ rất lâu mẹ
không có để ý đến con. Lúc ấy, thật sự tức giận, bất luận bởi vì nguyên
nhân gì tức giận, cũng không nên giận chó đánh mèo với con, dù sao cùng
với con không có liên quan."
Dương Úy Nhiên gợi lên đề tài nặng nề này, sau nhiều năm như vậy, trong lòng Lê Họa cũng không chịu nổi, "Con hiểu được."
Một người phụ nữ ở tuổi xấu hổ như vậy bên ngoài gặp được chồng của
mình, nhất là đối phương tìm một người phụ nữ so với mình tuổi trẻ hơn
xinh đẹp hơn, đả kích này lớn cỡ nào, hơn nữa người phụ nữ này vì cái
gia đình này trả giá tất cả.
"Đều qua lâu như vậy." Dương Úy
Nhiên cũng thực cảm thán, "Lúc ấy mẹ oán hận cha của con, hận không thể
đánh chết ông ta trước mặt mẹ, mới có thể loại bỏ oán hận trong lòng
của mẹ, nhưng hiện tại đều đã bình thường trở lại.
Mẹ có cuộc
sống của mình, quan tâm gia đình của mình, mà ông ta như thế nào, sớm đã không có quan hệ với mẹ." Dương Úy Nhiên vuốt tóc của Lê Họa, "Hiện tại mẹ cũng không cho được con cái gì, chính con cố gắng làm cho mình hạnh
phúc là tốt rồi."
Lê Họa gật đầu, rất tốt, mẹ cũng nhận được cuộc sống mình muốn.
Ít nhất, như vậy có chút công bằng đi, lúc ấy mẹ ở bên cạnh cha không công bằng, ở trên tình cảm.
Lúc sau Lộ Thiểu Hành cùng Lê Họa đang đi ra khu nhà, nụ cười trên mặt
của Lê Họa giống như ảo thuật đã không còn. Lộ Thiểu Hành đối với sự
thay đổi như vậy của cô không thể hiểu được, "Làm sao vậy?"
Mới vừa rồi còn rất tốt, thậm chí lúc ăn cơm cón nói vài câu hài hước để
không khí hài hòa, thái độ đối với Dương Úy Nhiên cùng Mộc Trấn cũng rất tốt.
Mặt hiện tại lại lạnh như vậy.
"Không."
Gương mặt này của cô vẫn duy trì dọc đường không có chút thay đổi, thời điểm xe dừng lại, cuối cùng Lộ Thiểu Hành cảm thấy được có chút không
bình thường. Nghĩ đến lúc trước cô kể lại tất