pacman, rainbows, and roller s
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324501

Bình chọn: 9.5.00/10/450 lượt.



Tại sao chứ? Rất lâu, chúng đều hỏi loại vấn đề không có câu trả lời

này. Khi người lớn tuổi mất, tất cả mọi người suy nghĩ người ấy thật là

tốt, khi còn sống đối với chúng ta yêu thương như thế nào, những người

trẻ nhớ kỹ người ấy có gì không tốt, đều bị coi là khác người.

Tại sao chứ? Không có đáp án, vì sao vẫn phải suy nghĩ?

Anh đem cô ôm vào trong ngực, trấn an cô rất lâu, giờ phút này đáy lòng vô cùng bình tĩnh. Vỗ vỗ phía sau lưng của cô, mà cô cũng không khóc,

im lặng không nói gì.

Đột nhiên, anh đem cô từ ngực mình kéo ra, nhìn cô một lát, ngồi xổm xuống, để cho cô ghé vào trên lưng của anh, anh cõng cô.

Cô dán trên lưng của anh, "Em không phải rất nặng?"

"Rất tốt." Đã không còn khóc nức nở, làm cho anh rất nhanh nở nụ cười,

lập tức mở miệng, "Em nói, một đôi nam nữ cùng một chỗ, tại sao đàn ông

luôn cõng phụ nữ mà không phải phụ nữ cõng đàn ông?"

Lê Họa cảm thấy vấn đề này khó khăn, cho tới nay đều là như vậy. Trên ti-vi diễn

như vậy, trong tiểu thuyết viết như vậy, giữa cuộc sống làm như vậy, vì thế đương nhiên đón nhận, "Thể lực của đàn ông cùng thể lực của phụ nữ

không giống nhau, cấu tạo cũng không giống nhau." Cô suy nghĩ hồi lâu,

đưa ra kết luận như vậy.

Lộ Thiểu Hành cõng cô đi vào tòa nhà,

từng bước một đi lên cầu thang, "Nếu nam nữ có cấu tạo không giống, thể

lực thể lực cũng khác nhau, vậy vì sao không ít phụ nữ mỗi ngày đều nhấn mạnh 'Nam nữ bình đẳng' Cũng vẫn vì bất bình đẳng mà kêu la?"

"Này. . ." Cô không biết, tại sao gặp phải như một người lạ, có thể đủ

tương thân tương ái (yêu thương lẫn nhau), đem người ấy trở thành một

phần quan trọng nhất trong sinh mệnh, "Đến cuối cùng anh muốn nói cái

gì?"

"Rất nhiều điều vốn không có đáp án, không cần thiết phải

thảo luận, chỉ cần em không rối, thực ra trên cái thế giới này, không có vấn đề." Anh thở dài một tiếng.

Lê Họa dán trên lưng anh ngày càng gần, nghe thân thể của anh phát ra hơi thở nhàn nhạt.

"Cám ơn." Thời gian dài cố chấp, ngay cả mình cũng không biết cố chấp

vì cái gì, tất cả trở về không được, cho dù trở lại lúc trước, thực ra

cũng không phải là điều mình muốn, vậy rối rắm làm cái gì?

Lộ Thiểu Hành lại cười, "Em có thể nặng thêm một chút." Anh hẳn là không thành vấn đề.

Cô nhìn bóng dáng không ngừng không ngừng trên tường, chính mình rối rắm cái gì, "Sẽ đè chết anh". Thái Sơn đè đầu.

Nói xong chính mình cũng cười, giống một kẻ điên, vừa khóc vừa cười.

Buổi chiều ngày hôm sau Tô Nhứ gọi điện thoại, có chút vượt khỏi dự

đoán của Lê Họa. Ở trong mắt cô, Tô Nhứ có thể chịu lâu như vậy, xem như một kỳ tích. Theo tính cách của Tô Nhứ mà nói nếu cô muốn làm cái gì,

thì phải "Ngay lập tức" làm, nhiều một giây cũng không đồng ý chờ.

Địa điểm là một nơi nổi tiếng về đồ lạnh trong thành phố, chuyên kinh

doanh về các loại nước đá đồ uống cùng với kem các loại. Lúc Lê Họa đến, Tô Nhứ đã đến rất lâu, mặc một áo khoác lớn màu đen, nhìn qua trưởng

thành hơn với tuổi thật rất nhiều. Trên mặt đeo một kính mắt to, che

khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hầu hết các ngôi sao lớn đều bắt buộc

trang bị như vậy.

Ở trên bàn, đã bày một ít đồ uống.

Tô Nhứ đang hút chất lỏng không màu trong chén, chất lỏng trong suốt,

màu trắng giống như được khảm từ đủ loại tinh thể khác nhau.

Lê Họa đi qua ngồi ở bên cạnh Tô Nhứ bên người quả thực không ngờ lần này Tô Nhứ sẽ đợi lâu như vậy, "Quay xong rồi?"

Tô Nhứ chỉ cười rất thần bí, tháo xuống mắt kính to để lên trên bàn, đối với việc khác ở một bên phân công người phục vụ.

“Kem do chính tự mình thiết kế, cậu nếm thử một chút xem." Tô Nhứ giống như một đứa bé ghé vào trên bàn, ánh mắt đánh giá gương mặt của Lê Họa.

Được lắm Lê Họa, thật sự là rất tốt, vậy mà có quan hệ với Lộ Thiểu

Hành, thật sự là nên khen ngợi mới đúng. Đợi lát nữa từ từ trừng phạt

cô, bây giờ còn không vội.

"Tự cậu nếm thử một chút?" Cô không muốn làm người đầu tiên, không biết sẽ như thế nào.

"Cậu rất không tốt bụng." Tô Nhứ nén giận, "Cho dù có độc, cũng độc không chết cậu."

Bưng lên ly kem nhìn qua cũng không tệ lắm, Lê Họa ăn một chút mang tính biểu trưng, cũng mang tính khích lệ biểu trưng.

Lê Họa lấy ra chi phiếu, đặt lên trên mặt bàn chỗ Tô Nhứ. Loại hành vi

này làm cho cô có chút không biết mở miệng làm sao, cho dù là cô trả nợ.

Sắc mặt của Tô Nhứ lập tức thay đổi "Lê Họa, cậu có ý gì?"

Đã biết là như thế này, "Dù sao cũng để cho tớ thoải mái một chút đi,

tuy rằng chi phiếu này tiền không nhiều lắm, nhưng để cho tớ..." Nói

không được, chính là không hi vọng mỗi một lần cùng một chỗ với Tô Nhứ,

đều có cảm giác thiếu nợ, có lẽ là chính mình không biết tốt xấu, nhưng

trong lòng chính là để tâm, chắc chắn sẽ trả nhưng chưa có.

Tô Nhứ ôm ngực cười lạnh, "Tiền..." Nếu cô thật sự muốn Lê Họa trả, sẽ đợi đến hôm nay? "Cậu không coi tớ là bạn bè?"

"Cái đó và có phải là bạn bè hay không không có quan hệ gì, hơn nữa,

nguyên nhân chính là vì là bạn bè, tớ hi vọng tớ có thể trả hết toàn bộ

tiền nợ cậu." Điều này, Lê Họa rất kiên trì.

Tô Nhứ lạnh lùng

mở miệng, "A? Tiền của cậu làm sao có?