
" Cô đương nhiên biết Lê Họa sẽ
không có nhiều tiền như vậy, thành công nhìn thấy sắc mặt thay đổi của
Lê Họa, thực sự thích thú.
Lê Họa cắn môi, vẫn là mở miệng, "Cậu nhận là được."
Tô Nhứ tức giận đứng lên, "Lê Họa, cậu lấy tiền của một người đàn ông
đến đưa cho tớ? Cậu cảm thấy như vậy cậu liền cao cấp phải không?" Cô
cầm lấy chi phiếu kia mở ra, "Chính là Lộ Thiểu Hành cho cậu thứ này để
cậu cam tâm tình nguyện chạy theo anh ta?"
Chỉ cần Lê Họa dám nói một câu đúng, cô liền đem chi phiếu này đỗi thành tiền mặt ném vào mặt Lộ Thiểu Hành.
"Không phải, cùng anh ấy không có liên quan gì." Lê Họa cười cười, "Đúng là tớ bằng lòng đi cùng anh ấy."
Cái này, cùng tiền tài không quan hệ.
Vốn muốn cùng Lê Họa nói chuyện thật tốt nhưng trong nháy mắt tâm tình
đã không còn, "Cậu thật sự làm tớ thất vọng, cậu không phải nói cậu sống rất tốt sao? Tại sao lại muốn cuốn vào cái vòng luẩn quẩn kia. Lộ Thiểu Hành có cái gì tốt, người nhà họ Lộ không có một ai tốt cả."
Lê Họa hoàn toàn đối ngịch với tâm trạng kích động của Tô Nhứ tỏ ra vô
cùng bình tĩnh, "Ở trong lòng cậu, đàn ông không có một ai tốt." Lê Họa và Tô Nhứ chia tay trong không vui, đàn ông thực sự không phải thứ
gì tốt, có thể dễ dàng làm cho tình bạn của phụ nữ như bước trên miếng
băng mỏng. Mà Tô Nhứ cũng hoàn toàn không có cho Lê Họa một cơ hội cứu
vãn, hễ là điện thoại của Lê Họa, tất cả đều trở thành "Số máy quý khách vừa gọi đang bận…", xem ra người kia đã cho cô vào sổ đen.
Sau khi Lê Họa thử gọi vài lần, cũng không gọi lại, đoạn thời gian gần
đây cô cũng có chút bận, mỗi ngày ôm một đống sách để xem, có thể so
sánh với kì thi đại học phức tạp và nhàm chán. Mỗi ngày nhìn những tư
liệu kia, đem sách đặt ở trên giường, nằm sấp trên giường, nhàn nhã
nhìn. Tâm tình là một điều rất tuyệt vời, ít nhất hiện tại cô có thể
hiểu được tất cả những lợi ích của một tâm trạng tốt mang lại, ngay cả
việc đọc sách hiệu suất cũng nâng cao không ít. Lúc cô xem sách, Lộ
Thiểu Hành ngồi ở một bên bấm điện thoại di động, thỉnh thoảng hai người liếc nhìn nhau, sau đó đều tiếp tục làm chuyện của mính.
"Khi nào thì thi?" Lộ Thiểu Hành thấy cô dường như đã xem rất lâu, nghĩ nên nhắc nhở cô nghỉ ngơi.
Nếu cô chỉ có một mình, căn bản xem không được lâu như vậy, lập tức cảm thấy buồn chán, cần đi ra ngoài hít thở một chút, điều tiết cảm xúc một chút. Từ khi có anh, tinh thần hình như cũng trở nên rất tốt.
Lại lật một trang, "Ngày mai."
Cô xem chăm chú như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Anh nhìn cô, cũng
không có nghĩ tới phải tìm giúp cô một công việc, bọn họ đều cần có
không gian riêng, hơn nữa anh cũng không hi vọng mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt ở công ty trói buộc lẫn nhau.
"Xem chăm chú như vậy, nếu còn không qua. . ." Dừng lại, nở nụ cười, so với kẻ ngốc, "Chỉ số thông minh đáng lo ngại."
Đóng sách lại, "Trước cuộc thi, không cho phép đả kích người khác."
Thời gian dài không có làm việc, có một cảm giác trống rỗng tách rời
khỏi xã hội, nhưng quả thật Lộ Thiểu Hành cho cô rất nhiều khích lệ, bất cứ việc gì đều có lần đầu tiên, dù sao vẫn đi cố gắng. Cô không muốn cả ngày đợi ở nhà, chờ một người đàn ông trở về, chính mình như vậy, giống như ngoại trừ người đàn ông này, thì cái gì cũng không có.
Lộ Thiểu Hành đưa cô tới công ty thông báo tuyển dụng, chính cô cũng rất cổ vũ chính mình.
Trước tiên là thi viết, sau đó phỏng vấn, bước đầu tiên, tất cả mọi thứ đều đã tốt đẹp.
Thi viết hoàn thành rất nhanh, cô không có ngoài ý muốn vượt qua kiểm tra, sau đó liền có thông báo cô đi phỏng vấn.
Phỏng vấn khá muộn nên cảm giác căng thẳng luôn đi theo cô, nhất là
cùng một đám sinh viên mới tốt nghiệp, làm cho cô có một chút cảm giác
mất mát khó hiểu, cho dù cố gắng thể hiện tự tin. Cô sợ nhất là hỏi cô
vì sao tốt nghiệp đại học lâu như vậy bây giờ mới xin việc, nhưng vẫn bị hỏi vấn đề này, cô nói đây là vấn đề cá nhân, công ty cần phải coi
trọng năng lực cá nhân.
Cô cũng không biết chính mình trả lời ra làm sao, sau khi đi ra rất rối rắm, đến nỗi quên ngẩng đầu.
Đến khi đụng vào người khác, đã không còn kịp rồi, "Thật xin lỗi."
Trước tiên theo bản năng nhận lỗi, mới ngẩng đầu, nhìn thấy chính là
Trác Dực Đình sắc mặt không có biểu cảm gì.
Trác Dực Đình đã
thấy cô rất lâu, đúng lúc đến đây xử lý công việc, nhìn thấy cô nàng ở
trong này. Tự nói với mình cô cùng mình đã không còn quan hệ, không cần
để ý đến cô, nhưng nhịn không được theo lại đây, đến nỗi còn ngốc nghếch ở nơi này chờ cô đi ra.
Anh hơi nhíu mày, lập tức thở dài ở
trong lòng, muốn hỏi cô có tốt không, chính mình cũng hiểu được loại vấn đề này nhàm chán. Nhìn vẻ mặt của cô, chút lo lắng trong lòng lại chạy
đến giày vò
Lần trước cô cũng đi tìm việc làm, thậm chí là
chính cô đề cập đến, nhưng cuối cùng chỉ là cho có lệ và tùy ý, còn
thiếu sự nghiêm túc. Mà bây giờ, vẻ mặt rối rắm này của cô, cho thấy cô
đối với công việc này rất để ý.
So sánh điều này, cho tới bây giờ đều có thể chứng minh một chút gì đó.
"Cùng nhau ăn cơm đi!" Không nghĩ cho cô thời gian từ chối, "An