
danh Thiên mạc đại tướng quân, năng chinh thiện chiến, mưu
lược có thừa, nàng không phải không biết, nhưng mà, nàng không hề nghĩ
đến, một nam tử như vậy mà lại có giọng nói ôn hòa như thế, giống như
hắn không nên là đại tướng quân, mà nên là một thư sinh.
“Ta
muốn có kinh thành Kỳ Nguyệt này. Các ngươi mau trở về đi.” Trên mặt
thẩm thiển mạch không có chút sợ hãi nào, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu.
Một câu này truyền xuống, bên trong kinh thành liền nổ oanh, tất cả đều suy đoán nam tử áo trắng nhanh nhẹn này rốt cuộc có thân phận gì, lại dám
dõng dạc nói, hắn muốn kinh thành Kỳ Nguyệt.
Trong thành dân chúng có chút xôn xao, một đám nhìn bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt tràn đầy chờ đợi cùng sùng bái.
Ngoài thành tướng sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch, người
kia quá cuồng vọng rồi, cho rằng hắn có có vài phần khí thế xuất trần
thì có thể không coi ai ra gì, phải biết rằng liên quân Thiên mạc cùng
Lâm vị không phải là dễ coi thường. "Không biết tại sao
các hạ lại nói như vậy? !" Giọng của Vận Hân vẫn như cũ Ôn Nhã, nghe
giống như ôn hòa vô hại, nhưng mà Thẩm Thiển Mạch rõ ràng cảm nhận được
ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng tìm tòi nghiên cứu đang bắn tới.
Thẩm Thiển Mạch cũng không giận, nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn còn chưa
thông báo cho Vận Hân chuyện ở kinh thành Kỳ Nguyệt, dù sao Vận Hân một
đường tấn công tới đây, cũng không dễ dàng gì.
"Tại hạ, Mặc Trì." Nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Thiển Mạch cũng từ từ mà trở nên sắc bén, Vận Hân cảm thấy nam tử trên cổng thành mang cho
hắn áp lực rất lớn.
Chỉ là hắn vẫn như cũ bất động thanh sắc nâng lên đôi mắt Ôn Nhã, hàm chứa nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói, "Cung
chủ Ma Cung? . . . . Vậy thì như thế nào? !"
Thẩm Thiển Mạch thu
lại nụ cười, quả nhiên không phải dễ chọc. Quả đúng là thủ hạ của Tư Đồ
Cảnh Diễn, ngược lại có mấy phần kiên quyết.
"Nếu như thêm một
Lâu chủ Mị huyết lâu thì sao đấy." Giọng nói tà mị mà không bó mang theo cuồng ngạo thoáng qua bên tai mỗi người, tất cả nghe thấy giọng nói
này, cũng trong lúc đó mà vô hình cảm nhận được một cỗ áp lực, chèn ép
bọn họ không dám phản đối đối với người đã phát ra giọng nói này.
Mang theo ba phần sợ hãi bảy phần tò mò, ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên người
nam tử mặc áo trắng kia chẳng biết lúc nào lại thêm một người nam tử mặc áo đỏ.
Một thân áo đỏ như vậy ở giữa nơi đang lúc đầu đông giá
rét này, giống như một ngọn lửa yêu dị, vừa nóng mãnh liệt lại mị hoặc
như vậy, làm cho người khác không thể di dời tầm mắt. Nam tử thân hình
cao to, bày ra một đường cong hoàn mỹ, tóc như mực tùy ý xõa trên người, lại càng tăng thêm mấy phần mị hoặc cùng yêu dị.
Giờ khắc này,
mọi người trong lòng cũng thoáng qua cùng một câu nói. Đây phải chăng
chính là kẻ giết người không chớp mắt - Lâu chủ Mị huyết lâu?
Nhìn bóng dáng mị hoặc của nam tử này, cảm thấy một nam tử phong hoa tuyệt
đại như vậy hình như chẳng hợp với việc có mối liên hệ cùng một tổ chức
sát thủ, nhưng người mặc áo đỏ sau lưng kia vô cùng lạnh lùng, cùng với
câu nói tà mị cuồng ngạo mới vừa rồi kia, lại làm cho người ta cảm thấy
chuyện này cũng rất hợp lý.
Đôi mắt Vận Hân khi chạm đến bóng dáng màu đỏ kia thì cũng khẽ run lên.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, hẳn là hoàng thượng? Ý tứ của hắn như vậy là muốn lưu lại Kinh Thành Kỳ Nguyệt? ! Làm sao có thể, khi nào mà hoàng
thượng lại làm ra quyết định như vậy, tại sao hắn lại đem Kinh Thành Kỳ
Nguyệt lưu lại? ! Đây chính là mối họa lớn a!
Chẳng lẽ là vì vị
Cung chủ Ma Cung này? ! Thân phận của Cung chủ Ma Cung, người khác không biết, nhưng làm thân tín của Tư Đồ Cảnh Diễn, Vận Hân là rất rõ ràng,
hắn chính là nàng, chính là hôn thê của Tư Đồ Cảnh Diễn, người hoàng hậu mà nửa đường đã bị người "Sát hại", Thẩm Thiển Mạch.
Mới vừa rồi thời điểm nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, hắn cũng có chần chờ trong nháy
mắt, nhưng lại nhớ đến tầm quan trọng của kinh thành Kỳ Nguyệt, hắn cũng không có thối lui, chỉ là hôm nay, hoàng thượng cũng đã nói như vậy
rồi, hắn còn có thể nói cái gì đây.
"Nếu Cung chủ Ma Cung cùng Lâu chủ Mị huyết lâu đã coi trọng Kinh Thành Kỳ
Nguyệt này như vậy, Vận Hân này cũng không dám cướp chỗ mà hai người yêu thích." Vận Hân bình phục tâm tình, giọng nói vẫn Thanh Nhã mà dịu dàng như cũ.
"Như thế, rất tốt. Tránh được thương vong tôn thất."
Giọng nói của Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, từ trên cửa thành bay vọt
xuống, giống như có cánh chim màu trắng, từ trên cổng thành bay vút
xuống.
Vận Hân nhìn mỉm cười với người đang đứng ở trước mặt
mình. Rõ ràng là thân nữ nhi, lại mặc trang phục của nam tử, nhưng cũng
không làm cho hắn cảm thấy nửa phần khó chịu, khuôn mặt như mi mục như
tranh, bản lĩnh như thần tiên, có lẽ chỉ có người như vậy, mới xứng có
được sự ưu ái của hoàng thượng mà thôi.
"Có việc gì mà khiến
tướng quân mãi nhìn chằm chằm vào Mặc Trì như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt quan sát của Vận Hân, cười nhạt, ánh mắt từ từ quét qua những
tướng sĩ kia, nàng biết những tướng sĩ này có lẽ vẫn k