
ng thì sẽ có
rất nhiều việc thân bất do kỷ, vì vậy mà con đường đến Thiên Mạc của bọn họ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Mặc kệ phải trải qua
chuyện gì, nàng cũng đã quyết định sẽ ở bên cạnh hắn. Chuyện mà Thẩm
Thiển Mạch nàng đã quyết định, sẽ không có người nào có thể thay đổi.
Triều cục biến hóa chỉ trong chớp mắt.
Hoàng hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đả kích thế lực của Thượng Quan
Triệt, mà ở thời khắc mấu chốt này, Thượng Quan Cẩn lại lấy ra thánh chỉ của Thượng Quan Hạo, trên đó rõ ràng viết là truyền ngôi cho Thượng
Quan Cẩn. Vì vậy mà những nguyên lão trung thành với triều đình rối rít
tách rời phe cánh của Thượng Quan Triệt, quay sang ủng hộ Thượng Quan
Cẩn.
Vốn Thượng Quan Triệt đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh xấu.
Hơn nữa, chỉ có Thượng Quan Triệt mới hiểu được thế cục bây giờ đối với hắn gian nan thế nào. Hắn không chỉ mất đi sự ủng hộ của mẫu hậu cùng sự hỗ trợ của các nguyên lão, ngay cả đội quân tử sĩ mà mình khổ tâm gây dựng cũng không còn, cùng lúc đó, hắn còn phải đối mặt với hai đối thủ đáng
sợ là Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn.
Thượng Quan Triệt phiền lòng, Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở dạo bước trong đình viện. Diêu Nhược Thấm nhìn thấy bộ dáng phiền lòng của
Thượng Quan Triệt thì ân cần hỏi han, "Triệt ca ca, chàng sao vậy?"
"Thánh chỉ đang ở trong tay Thượng Quan Cẩn" Thượng Quan Triệt cau mày, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề.
"Cái gì? Làm sao Thượng Quan Cẩn có được thánh chỉ? Không phải cô cô từng
nói đã cho người lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm được sao?" Diêu
Nhược Thấm vừa nghe, liền biết là thánh chỉ gì. Chính bởi vì đạo thánh
chỉ này mà Diêu Tuyết Không mới hạ sát Thượng Quan Hạo, lúc ấy nàng cũng ở đó nên biết rõ.
Chân mày của Thượng Quan Triệt càng khóa sâu
thì chữ “xuyên” càng hiện rõ trên trán của hắn. Hắn phiền não bĩu môi,
có chút không kiên nhẫn nói, "Nàng hỏi ta, ta hỏi ai?"
"Triệt ca
ca, chàng đừng có lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với thiếp như vậy có được
hay không? Thiếp chỉ quan tâm chàng thôi mà!" Diêu Nhược Thấm bất mãn
nói với Thượng Quan Triệt. Lúc trước Triệt ca ca luôn tao nhã lịch sự,
dù thế nào cũng sẽ mỉm cười, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy?
"Cám ơn nàng quan tâm. Thay vì quan tâm ta, nàng nên quan tâm phụ thân của
mình đi, kêu hắn mau chóng bố trí binh lực đi!" Thượng Quan Triệt đã hết chịu nổi cái tính hay làm nũng cùng cố tình gây sự của Diêu Nhược Thấm
rồi. Gần đây thời thế rối loạn, mẫu hậu chết rồi, đội quân tử sĩ cũng
không còn, ngôi vị hoàng đế thì càng ngày càng xa, hắn làm gì còn có ý
định dỗ dành Diêu Nhược Thấm.
"Chàng. . ." Thời điểm Diêu Nhược
Thấm đang muốn mở miệng tranh cãi một trận với Thượng Quan Triệt thì hạ
nhân vào bẩm báo, ngắt lời của nàng.
"Điện hạ, bát hoàng tử điện hạ tới."
"Thượng Quan Cẩn? Hắn tới làm gì?" Thượng Quan Triệt nghe lời hạ nhân nói, trên mặt hiện lên một tia hung ác, trong mắt lộ ra hận ý. Thượng Quan Cẩn
tới lúc này là muốn châm chọc hắn sao?
"Tam ca." Thượng Quan Cẩn vẫn là một thân áo choàng đen như cũ, khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh lùng.
"Bát đệ." Thượng Quan Triệt cũng thu lại vẻ tức giận vừa rồi, khóe miệng lộ
ra nụ cười ôn hòa lễ độ, nhưng con ngươi thâm trầm lại thoáng qua một
tia lệ khí.
Thượng Quan Cẩn nhìn ý cười ở khóe miệng Thượng Quan
Triệt thì nhẹ nhàng nhíu mày. Thật không hổ danh là Thượng Quan Triệt,
lúc này vẫn còn có thể bảo trì bình thản như vậy, nhìn mình đến mà vẫn
còn cười được, hắn thật muốn xem Thượng Quan Triệt còn có thể cười bao
lâu.
"Hôm nay ở trên đại điện, khi đệ lấy thánh chỉ ra thì thấy
sắc mặt của Tam ca thật không tốt, đệ còn lo lắng Tam ca xảy ra vấn đề
gì, cho nên tới xem một chút." Khóe miệng Thượng Quan Cẩn hàm chứa nụ
cười lạnh lẽo, trong mắt mang theo mười phần khiêu khích, ra vẻ khẩn
trương nhìn Thượng Quan Triệt, rồi châm biếm nói, "Hiện tại nhìn lại,
hình như Tam ca không có việc gì."
"Hừ!" Cho dù Thượng Quan Triệt có kiềm chế khá hơn nữa thì giờ phút này cũng không nhịn được, hừ lạnh
nói. Rõ ràng Thượng Quan Cẩn tới để cười nhạo hắn, thị uy với hắn. Nếu
không phải do Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn cản trở, giết mẫu
hậu, hủy đi đội quân tử sĩ của hắn, thì dù Thượng Quan Cẩn có thánh chỉ
thì như thế nào, có thể làm gì được hắn.
"Bát đệ, ngươi cũng
không cần vui cười quá sớm. Ngươi cho rằng có Thừa Tướng cùng những lão
ngoan cố kia ủng hộ thì ngươi có thể vững vàng ngồi trên ngôi vị hoàng
đế rồi sao? Phải biết, từ xưa tới nay, có lực lượng thì mới nói được a!" Diêu Nhược Thấm liếc Thượng Quan Cẩn một cái, trong mắt mang theo mười
phần cay nghiệt, khóe miệng khẽ nâng lên, hình như là đang đắc ý với
binh quyền của nhà mình.
"Tam hoàng tẩu thật quá ngây thơ! Chẳng
lẽ lực lượng cũng chỉ có quân đội thôi sao?" Thượng Quan Cẩn nhìn Diêu
Nhược Thấm, không chút lưu tình nói, "Phụ thân tẩu đúng là đại tướng
quân, nhưng binh lực có thể điều động thì được bao nhiêu? Tẩu cũng nên
biết, với một đạo thánh chỉ, không chỉ là danh chính ngôn thu