
ca ca, lời này của chàng là có ý gì? Chẳng lẽ chàng còn hoài nghi phụ thân ta hay sao?" Diêu Nhược Thấm
nghe lời Thượng Quan Triệt nói, giống như bị giẫm vào đuôi, lập tức
giương cung bạt kiếm nhảy dựng lên.
"Ta không muốn giải thích với nàng!" Giờ phút này, Thượng Quan Triệt đang vô cùng phiền lòng. Thế cục bây giờ đang nghiêng về một bên, những thứ này cũng đã đủ gây phiền
toái cho hắn rồi, làm gì còn có ý định cãi nhau với Diêu Nhược Thấm. Thế nhưng Diêu Nhược Thấm cũng không chịu bỏ qua. Từ sau khi kết hôn thì
thái độ của Thượng Quan Triệt đối với nàng ngày càng kém đi, thậm chí
không thèm ngủ chung với nàng mà đến thư phòng ngủ!
Nghĩ đến đây, cơn tức của Diêu Nhược Thấm lại nổi lên, nổi giận đùng đùng quát
Thượng Quan Triệt, "Có phải chàng vẫn chưa quên được con tiện nhân Thẩm
Thiển Mạch không? Được lắm, bây giả ngay cả việc nói chuyện với thiếp
chàng cũng không muốn nói! ? Thượng Quan triệt, chàng đúng là người vong ơn bội nghĩa! Nếu để cho chàng làm hoàng đế thì sẽ không biết còn đối
xử với thiếp như thế nào nữa!"
Qua thực Thượng Quan Triệt
không thèm đếm xỉa đến Diêu Nhược Thấm. Tức giận lắc tay áo bào nghênh
ngang rời đi, Diêu Nhược Thấm nhìn bóng lưng Thượng Quan triệt kiên
quyết rời đi, oán hận nói, "Thượng Quan Triệt, chàng vô tình vô nghĩa
thì cũng đừng trách thiếp ác độc! Người không vì mình trời tru đất
diệt!"
Nói xong, trong mắt Diêu Nhược Thấm hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Như thế nào, có phải là muốn đi nói cho phụ thân của cô biết để đứng về phía cô hay không?"
Phía sau đột ngột vang lên tiếng nói làm cho Diêu Nhược Thấm đang mưu tính
chợt hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nàng xoay người, lúc nhìn thấy người
tới, biểu tình trở nên cổ quái, ba phần thoải mái bốn phần oán hận.
"Không cần dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ta!" Thẩm Thiển Mạch chán ghét nhìn
Diêu Nhược Thấm, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Phủ đệ của tam
hoàng tử là tường đồng vách sắt, nếu không có sự trợ giúp của ta, ngươi
tuyệt đối không có khả năng rời đi vào lúc này."
"Hừ! Ngươi
muốn ta cầu ngươi sao? !" Diêu Nhược Thấm cao ngạo hất cằm lên, tràn
ngập oán độc nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi nằm mơ đi! Con tiện nhân này,
có chết ta cũng sẽ không cầu xin ngươi đâu."
Ánh mắt Thẩm
Thiển Mạch không thay đổi, mang theo ý cười nhìn Diêu Nhược Thấm, tựa hồ cũng không có bởi vì lời chửi rủa của Diêu Nhược Thấm mà tức giận,
chính là thản nhiên nói, "Ta là tới mang ngươi xuất phủ, nếu ngươi không
muốn đi ra ngoài, ta đây cũng không miễn cưỡng!"
Diêu Nhược
Thấm nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch..., thần sắc biến hóa, trong
mắt hiện lên một chút đấu tranh, rốt cục nặn ra một chút tươi cười,
trong mắt mang theo vài phần khát cầu, đưa tay ra kéo ống tay áo Thẩm
Thiển Mạch nói, "Ngươi thật sự đến mang ta rời khỏi nơi này sao?"
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhẹ nhàng tránh được tay của Diêu Nhược Thấm,
khinh thường nhìn Diêu Nhược Thấm. Mới vừa rồi còn thề thốt rằng có chết cũng sẽ không mở miệng cầu nàng, bây giờ nghe nàng nói là có thể mang
mình rời đi, liền lộ ra bộ mặt lấy lòng, thật đúng là ghê tởm. Quả
nhiên, quyền thế duy trì hôn nhân chính là không đáng tin. Còn tưởng
rằng Diêu Nhược Thấm thích Thượng Quan Triệt nhiều lắm, hiện tại vì bảo
trụ tánh mạng của mình, còn không phải bỏ đá xuống giếng sao? !
"Ngươi không phải rất yêu Thượng Quan Triệt sao? Thật sự quyết định phản bội
hắn?" Thẩm Thiển Mạch chưa có trả lời câu hỏi của Diêu Nhược Thấm mà hỏi lại..., đây cũng là chuyện khiến nàng rất ngạc nhiên.
"Yêu? !" Diêu Nhược Thấm cười mỉa mai, mang theo vài phần khinh thường nói,
"Hắn đối với ta như vậy, ta còn thương hắn làm cái gì? Hơn nữa, yêu vốn
chính là chuyện xa xỉ, nếu nhưngay cả mạng cũng không còn thì còn yêu
làm cái gì? Huống chi, nếu hắn không phải là tam hoàng tử, nếu không
phải là hoàng đế tương lại thì sao ta có thể thương hắn chứ?"
Thẩm Thiển Mạch nghe xong lời nói của Diêu Nhược Thấm..., mỉa mai nơi khóe miệng càng đậm.
Nguyên lai đây là thứ mà Diêu Nhược Thấm gọi là yêu sao. Lại còn làm cho nàng
trước đó còn đồng tình về tình cảnh của Diêu Nhược Thấm, thật sự là
buồn cười. Cái Diêu Nhược Thấm gọi là yêu, bất quá chính là dựa trên
quyền lực và lợi ích giữ lấy nhau thôi.
Ngay cả Diêu Nhược
Thấm cũng hiểu được, hắn không yêu nàng, nàng cần gì phải thương hắn,
đời trước bản thân mình sao có thể ngu đến như vậy chứ. Biết rõ trái
tim Thượng Quan Triệt đã mất đi, lại còn ngây ngốc hi vọng hắn quay đầu,
cuối cùng bản thân mình chờ đợi cái gì? Chờ đến hắn lạnh lùng thờ ơ nhìn nữ nhân khác giết chết con của nàng, đợi hắn độc ác đem rượi độc rót
vào trong miệng của nàng.
"Được, ta mang ngươi đi." Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt, giống như là hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Diêu Nhược Thấm hoài nghi nhì Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần nghi ngờ
nói, "Ngươi thật sự có lòng tốt như vậy dẫn ta đi? Không phải là muốn
lừa ta xuất phủ rồi giết ta chết đấy chứ!"
Trong mắt Thẩm
Thiển Mạch hiện lên một tia trào phúng, chậm rãi nghiêng người, cười
nói, "Nếu như ta muốn