
ui mừng. "nữ nhi của minh chủ minh vực đời trước a, vậy ta có thể tin tưởng ngươi rồi." Tiết Tình nói, Diêm Minh đối với một nhà minh chủ minh vực đời trước, cũng chính là ân sư dạy võ công cho hắn làm những chuyện gì mọi người đều biết rõ, nếu cô nhi sống tạm bợ qua ngày như nàng ta thì hận ý với Diêm Minh cũng không kém so với nàng.
"Vậy rất tốt, ngươi đi theo ta." Tích Hoan dắt Tiết Tình tay nói.
Lệ cơ lười biếng nằm ở trên giường, nhấc nắp lư hương đầu giường lên, thêm một thanh hương liệu vào, không nghĩ tới Tích Hoan còn sống, còn luyện thuật dịch dung cho mình dạy luyện đến trình độ như vậy, hôm nay nàng còn tìm được nữ nhân quái dị phái Linh Vũ, hai người này liên thủ sẽ làm ra vở kịch ồn ào như thế nào, lệ cơ cười, nàng rất tò mò mà chờ đợi.
Tích Hoan lấy ra một cái hũ, bàn với Tiết Tình cùng hồi gian phòng kia, Tiết Tình mở ra miệng hũ còn nghé nhìn vào bên trong, bị sợ đến nỗi nàng ngã đập tiểu PP xuống đất, bên trong là hai con sâu mập vô cùng, một cái lớn một chút, một cái nhỏ chút, ngọ nguậy ở chung một chỗ.
"Ngươi đừng nói đây chính là linh khu kiếm phổ nha!"
"Đây chính là Linh Khu kiếm phổ, " Tích Hoan nói: "Người đời đều cho rằng kiếm phổ liền nhất định là bộ sách, cho nên chưa từng người có thể tìm được linh khu kiếm phổ, bởi vì linh khu kiếm phổ không phải sách, mà là cổ."
"Vật này chính là cổ?" Tiết Tình lại ngồi thẳng lên nhìn vào trong vò, chữ cổ nửa trên là chữ trùng, bởi vì phần lớn cổ đều lấy côn trùng làm vật trung gian, chỉ là: "Coi như Linh Khu kiếm phổ thật sự là cổ, muốn thế nào học? Lũ sâu này sẽ dạy người kiếm pháp?"
"Chỗ này chỉ có hai con trùng, nhưng thật ra là một cổ, lớn hơn chẳng qua là mẫu cổ, nhỏ hơn chẳng qua là tử cổ(cổ con), tuy giáo chủ phu nhân sáng lập Minh Vực đến từ Đoạn Kiếm Sơn Trang của Trung Nguyên, sau khi tới mạc hoang lại trở thành cao thủ luyện cổ, nàng dùng thuật chế tạo kiếm của Trung Nguyên chế tạo Linh Khu Kiếm, lại lấy cổ thuật mạc hoang tạo thành kiếm phổ linh khu kiếm, hai con Mẫu Tử cổ này là loại khống tâm cổ, chui vào trong lòng người ta, người trúng Mẫu cổ tự nhiên sẽ hiểu được kiếm pháp linh khu, cho nên, trong cùng một lúc chỉ có mkột người biết sử dụng linh khu kiếm pháp, bởi vì cổ chỉ có một, linh khu kiếm pháp không thể truyền thụ, chỉ có thể truyền cổ." Tích Hoan nói cho Tiết Tình.
"Cái gọi là tử mẫu cổ, tử cổ thì có ích lợi gì?"
"Con nhỏ này chỉ là tử cổ, vị Giáo chủ phu nhân kia luyện Linh Khu kiếm pháp thành cổ, mà không viết thành kiếm phổ, vốn là bởi vì nàng căn bản không muốn bộ kiếm pháp kia truyền cho hậu nhân, nàng lưu lại linh khu kiếm, lại lưu lại cổ này, tất cả đều là bản thân cảm thấy thú vị mà thôi, Khống Tâm cổ là loại đáng sợ nhất trong các loại cổ, bởi vì nó có thể cảm nhận được lòng người, cổ của linh khu kiếm là cho tình lữ sử dụng cùng nhau, một người dùng mẫu cổ, người còn lại dùng tử cổ, trước dùng mẫu cổ, sau mới dùng tử cổ này, hai người phải yêu nhaunếu người sử dụng tử cổ không yêu người dùng tử cổ, mẫu cổ sẽ lập tức cắn đứt tim người dùng, kiếm cổ một khi sử dụng, không chết không thể lấy ra, nếu như một ngày kia, người sử dụng tử cô không còn yêu người dùng mẫu cổ, mẫu cổ sẽ như cũ cắn đứt tim người dùng mẫu cổ."
Đây là cái gì? Thử thách lớn về chân tình sao? Tiết Tình nhìn hai con mẫu tử cổ , không khỏi rợn cả tóc gáy, cổ này coi như bị người đời biết, có mấy người dám nếm thử? Làm sao có thể biết được trên thế gian này có người yêu ngươi như vậy? Lại làm sao có thể biết hắn sẽ vĩnh viễn yêu ngươi? Tương lai tràn đầy không biết, lại có mấy người cầm tướng mạo mình giao cho cái không biết kia.
"Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh Linh. . . . . ." Tiếng chuông mãnh liệt, đó là chuông báo động chung quanh Minh vực, những chiếc chuông kia bình thường sẽ ít vang, chỉ khi người đứng đầu Minh Vực có chuyện gì trọng yếu cần tuyên bố mới vang lên, vực mọi người trong Minh, tất cả thị nữ cùng tất cả thị vệ đều phải tập hợp trong điện.
Tích Hoan đứng lên từ dưới đất,cũng kéo Tiết Tình lên, hai người cũng phải chạy tới tập họp mới được, tiếng chuông vang lên báo hiệu Diêm Minh sẽ thông báo chuyện cực kì quan trọng, sẽ là chuyện gì, trong lòng hai người tràn đầy lo lắng.
Giữa chính đường, một nhóm người mặc đồ đen kịt đang quỳ, Diêm Minh ngồi trên chiếc ghế vàng của hắn nhìn xuống những thị vệ và thị nữ đang không dám ngẩng đầu này, Tiết Tình và Tích Hoan trốn ở một chỗ tối thật xa tầm mắt Diêm Minh, đầu hai người cúi xuống thật thấp, Tiết Tình liếc mắt nhìn Tích Hoan, tuy nàng cúi thấp đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diêm Minh, trong ánh mắt kia chính xác là sự thù hận, thù hận đến tận xương tủy, Tiết Tình biết trên người nàng không mang theo vũ khí, rất sợ nàng sẽ mất lý trí nhào lên liều mạng với Diêm Minh nên lặng lẽ giữ chặt cổ tay nàng, như vậy cho dù nàng không có khả năng chống lại hắn nhưng vẫn có thể khống chế được Tích Hoan.
"Giờ lành tối mai, ta và Nam Cung cô nương sẽ thành thân, các ngươi phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ cho ta, người nào mà gây ra chuyện k