
hế này mà còn làm bộ giữ hình với chả
tượng.” Tề Hàn Tinh không khách khí vạch trần bộ mặt thật của anh.
Tân Tránh bất mãn liếc anh một cái.
“Tề...... Hàn Tinh, vị này là.....”
“Xin chào, tôi tên là Tân Tránh.” Tân Tránh khom người dáng vẻ rất quý phái. “Nếu tôi đoán không lầm, cô chính là người mà Hạnh Nhi đã nhắc tới-Lâm
Ngôn Hi tiểu thư!”
“Xin chào, tôi là Lâm Ngôn Hi.” Lâm Ngôn Hi
không xa lạ gì người tên Tân Tránh này, thứ nhất cô đã nghe Tề Hàn Tinh
nói về mấy anh em bọn họ, Tân Tránh là một trong số đó; thứ hai vì Tân
Tránh là một nhà thiết kế rất nổi tiếng ở Đài Loan, cô rất thích những
thiết kế của anh, đường nét trong sáng nhưng không làm mất đi những
đường cong tuyệt mỹ, không ngờ cô lại có cơ hội được biết nhà thiết kế
nổi tiếng này.
“Lâm tiểu thư, bữa ăn thịnh soạn này là do bàn tay khéo léo của cô làm ra sao?”
Nghe Tân Tránh tỉa tót từng chữ một làm cô không nhịn được nhẹ giọng cười một tiếng, cô gật đầu một cái.
“Không biết tôi có thể cùng ăn tối với hai người được không, Lâm tiểu thư không cảm thấy phiền chứ?”
“Đương nhiên là được rồi, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh thôi.”
Tân Tránh gật đầu liên tục, “Nhất định hợp khẩu vị của tôi.” Chỉ nghe con
bé Hạnh Nhi kia nói thôi anh cũng hình dung ra được cô nấu ăn ngon như
thế nào, mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi, làm sao mà không hợp khẩu vị được? Thật ra anh cũng muốn sớm đến đây để thưởng thức xem có đúng
như lời Hạnh Nhi nói hay không, dĩ nhiên là cũng muốn xem người phụ nữ
làm Tề Hàn Tinh thất điên bát đảo là người như thế nào, nhưng thời gian
này anh lại quá bận rộn, tối nay phải tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến
đây.
“Làm sao em biết?” Thấy Lâm Ngôn Hi chỉ mải lo nói chuyện
với Tân Tránh mà quên mất mình, Tề Hàn Tinh liếc nhìn Tân Tránh bằng ánh mắt nảy lửa, giọng nói đầy vị giấm chua: “Em chưa ăn mà!”
Bình
tĩnh nhìn anh cười cười, Tân Tránh hùng hồn nói: “Em chỉ cần nhìn cũng
biết là món ngon hiếm thấy rồi, chắc chắn hợp khẩu vị của em.”
“Đánh.....” Liếc nhìn Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh oán hận ngậm miệng lại, không cho từ ‘cái rắm’ bật thốt lên.
“Đánh cái gì?” Tân Tránh cố ý vội vã hỏi lại.
Hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tránh một cái, Tề Hàn Tinh đánh trống lảng nói: “Ngôn Hi chỉ làm cho hai người, đột nhiên lại thêm một người làm sao mà ăn đủ no?”
“Không sao, em ăn không ăn nhiều lắm đâu.” Lâm Ngôn Hi vội vàng ngỏ ý nói.
Tề Hàn Tinh nghe cô nói như vậy lại cảm thấy sốt ruột, cô muốn Purple cứ
như thế mà ở lại sao? Anh biết Purple là một mỹ nam điển trai, ngay cả
đàn ông nhìn cũng phải khen, nhưng anh cũng đâu kém cạnh gì, có khi so
với Purple còn có khí chất đàn ông hơn nhiều.
“Cũng may, tôi cũng không ăn nhiều lắm, vậy chúng ta không cần lo thiếu thức ăn rồi.” Tân Tránh hả hê nhìn anh một cái.
“Mau ngồi xuống ăn thôi, để nguội mất ngon.” Lâm Ngôn Hi giục.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đói bụng lắm rồi!” Vừa ngồi lên ghế, Tân Tránh liền động thủ ăn ngấu ăn nghiến.
Tề Hàn Tinh bất mãn nhìn Lâm Ngôn Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt như trách móc: Sao em lại cho hắn ta ở lại ăn tối?
“Hàn Tinh, anh sao vậy?” Cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường của anh, Lâm Ngôn Hi quan tâm hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là vừa mới ăn chút dấm nên dạ dày không được thoải mái.” Tân Tránh châm chọc mở miệng nói.
“Dấm?” Lâm Ngôn Hi mơ hồ không hiểu gì cả.
“Purple, tốt nhất em câm miệng lại đi.” Tề Hàn Tinh nhìn anh chằm chằm, đe dọa cảnh cáo nói.
Tân Tránh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ!” Người ta một khi đã rơi vào bể
tình thì sẽ trở nên ngu ngốc giống như một con bò đực vậy, anh phải nhắc mình nhớ kỹ bài học này, mai sau không được dẫm lên vết xe đổ này nữa.
Tề Hàn Tinh không nói câu nào, liếc nhìn Lâm Ngôn Hi rồi vùi đầu vào ăn bữa tối.
Hình như có chuyện gì đó không được rõ ràng, Lâm Ngôn Hi khó hiểu nhíu mày lại, cô bỏ sót chuyện gì thì phải?
Cô lắc đầu nhẹ một cái, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, để sau đi! Cô bước tới phòng bếp, mang lên một phần thức ăn nữa rồi ngồi xuống cùng ăn tối. “Sao anh lại nổi giận với em?” Rốt cuộc cũng đợi đến lúc chỉ còn hai người, Lâm Ngôn Hi quyết định giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng.
Tề Hàn Tinh không nói lời nào, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên anh tiến đến chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đầu lưỡi nhanh chóng trượt vào miệng cô, bất chấp tất cả điên cuồng mút hết chất ngọt trong miệng cô, dây dưa không dứt. Anh không muốn giấu diếm tình cảm của mình thêm nữa, anh muốn cô biết, cô đã hoàn toàn xâm nhập vào trái tim của anh, chiếm trọn con người anh. Anh yêu cô, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái cô gái nghiêm túc tỉ mỉ này.
Bị Tề Hàn Tinh tấn công mãnh liệt, Lâm Ngôn Hi dần dần chìm đắm trong nụ hôn của anh, cảm giác như đất trời cũng rung động quay cuồng, cô nghĩ mình đã hiểu, nhưng vẫn không thể hiểu.
Thật lâu sau đó, dường như không thể hít thở được nữa, anh mới chậm rãi buông cô ra, “Anh không muốn hù dọa em, nhưng anh muốn nghiêm túc nói cho em biết, em hãy nghe cho rõ, anh yêu em!”
Lâm Ngôn Hi không ngờ anh sẽ trực tiếp n