
điện thoại di động ra nói gì đó. Chỉ chốc lát sau, cửa chính lại được mở ra lần nữa. Đường Tương Mạt nhìn
người mới tới, hai mắt mở lớn.
Thật ra thì cô chẳng có gì bất ngờ cả, ngay từ lúc tay nắm cửa được người kia vặn mở thì cô đã cảm ứng
được hơi thở lạnh lẽo như băng của người đàn ông kia, giống như đáy ao
đầm âm u không chút ánh sáng, vấn vít quẩn quanh khiến cô vô cùng chán
ghét.
"Louis...."
Louis? Nelson nhướn mày. Anh ta không ngụy trang nữa, con ngươi màu vàng lóe lên sự tàn nhẫn, "Thì ra cô biết rồi?"
Đường Tương Mạt im lặng. Anh ta dường như rất vui vẻ, ngâm nga bản nhạc ‘Niềm vui’ của Bethoven, giống như rất mong đợi cô biết được chuyện này,
"Theo lẽ thông thường, tôi vẫn nên tự giới thiệu mình chứ nhỉ? Louis?
Nelson? Jennifer Lopez? Hugo là anh trai sinh đôi của tôi, từ nhỏ đến
lớn, người phân biệt được hai anh em tôi không có mấy người, cho nên cô
không cần phải tự trách."
Bà đây đã sớm biết rồi! Đường Tương Mạt không nhịn được nói thầm trong lòng. Nhưng dù là người không có đầu óc
cũng hiểu được không nên phản bác kẻ thù vào lúc này, hơn nữa đầu của
bọn cô còn đang bị mấy khẩu súng chĩa vào, phía sau anh ta lại là một
người vô cùng vạm vỡ.
"Anh đưa Hugo đi đâu rồi?"
"À, cô
đang hỏi đến người anh trai sinh đôi yếu đuối vô dụng kia của tôi ấy hả? Yên tâm, anh ấy đang sống rất tốt, rất tốt." Câu nói sau cùng giống như bị rít ra từ kẽ răng vậy. Trong con ngươi màu vàng lóe lên sự căm hận,
sát khí không che giấu chút nào, tản từ trong ánh mắt và cả cơ thể anh
ta, khiến cho Đường Tương Mạt nhất thời có cảm giác như bị băng huyết.
Anh ta hận vô cùng mãnh liệt, nhưng.... đó không phải là người anh máu mủ ruột già với anh ta sao?
Đường Tương Mạt không hiểu, nhưng Louis cũng không thể trả lời cô. Anh ta dò
xét cô, rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hoắc Vu Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt xem thường như nhìn hai con kiến hôi, "Đuổi bắt các người
làm tốn không ít thời gian của tôi, người đàn ông này còn khiến tôi
thiệt hại mấy chiếc xe nữa, không tệ lắm. Mày xem mình là James Bond
chắc?"
Gã vỗ vỗ tay, gẩy gẩy điếu xì gà, chậm rãi nói: "Tao thật sự tò mò mạng của mày có thực sự dai như 007 không?"
"Bụp!"
"Dừng tay!" Đường Tương Mạt thét chói tai.
Hoắc Vu Phi bị đánh đến ho khan, những cú đấm đá liên tiếp đánh xuống người
anh như mưa, tiếng những quả đấm nện xuống người anh vang vọng trong căn nhà. Louis nhìn cảnh này, mỉm cười tiến lại gần, dí đầu của điếu xì gà
xuống cánh tay anh. Hoắc Vu Phi đau đến cắn răng, thân thể gồng lên, lại không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
Đám đàn em vẫn không ngừng
đánh lên người anh, mỗi cú đều giáng xuống những nơi dễ đau nhất của
Hoắc Vu Phi. Mặt mũi anh sưng vù, khóe miệng rí máu, thỉnh thoảng lại
đưa mắt lên nhìn cô, con ngươi màu xám từ đầu đến cuối vẫn luôn sáng
ngời, giống như đang nói cho cô biết: anh không sao, đừng lo lắng.
Hốc mắt Đường Tương Mạt đỏ ứng lên, cắn chặt môi, cố nén lại những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Louis thấy phản ứng của cô như vậy thì vô cùng hài lòng, "Được rồi, tôi nghĩ
chúng ta đừng lãng phí thời gian các người yêu nhau ở địa ngục nữa, mau
nói cho tôi biết chiếc nhẫn ở chỗ nào?"
Cô mím môi không muốn trả lời, cũng không thể trả lời. Nhưng Louis hiển nhiên không có ý định cho cô thời gian để do dự, tàn nhẫn tát Hoắc Vu Phi một cái thật mạnh,
"Chậc, đau quá."
Đánh người lại còn kêu đau. Gã vẩy vẩy tay, móc
từ dưới nách ra một khẩu súng, chĩa vào Hoắc Vu Phi, "Cô có muốn nhìn
thấy trên người nó bị thủng mấy lỗ mà chết trong đau đớn không?"
Đồ biến thái! "Tôi đã nói rồi, chiếc nhẫn ở trong tủ bảo hiểm." Cô nuốt
nước bọt, hết sức trấn định mình, trả lời."Chuyện này là do mấy hôm
trước Phí Đức Nam nói cho tôi biết, trước kia tôi không hề biết anh
không phải Hugo, tôi... tôi không lừa anh..."
Louis nhướn mày, trong lòng Đường Tương Mạt sợ hãi đến đổ mồ hôi, lòng bản tay ướt sũng.
Cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt này là một người vô cùng tàn
nhẫn.... Cô đoán ra được Phí Đức Nam chắc chắn không có kết quả tốt,
Louis khẳng định sẽ không cho lão ta thời gian giải thích. Nếu Phí Đức
Nam là người thông minh thì đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, dùng
trúng trong tay mà tự vẫn luôn đi.
Mà hiển nhiên, cô đã đoán đúng.
"Xem ra tôi phải tự mình áp giải cô về Miami rồi." Gã cười. Quả thật, bất cứ người nào cũng không thể tưởng tượng được chiếc nhẫn thực sự đang ở nơi nào. Đường Tương Mạt thầm thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đó lại thấy
gã đột nhiên giơ súng lên, ‘Pằng pằng!’ Ngay trong lúc mọi người còn
chưa kịp phản ứng lại, hai viên đạn đã bắn lên ngực Hoắc Vu Phi!
Đường Tương Mạt trợn to mắt, không dám tin....
"Vu Phi!"
Đôi mắt màu xám thẫm của Hoắc Vu Phi trợn lên, anh khẽ rên hai tiếng, thân
thể giống như cây cung bị kéo căng đến cực hạn đột nhiên bị gãy, cả
người gục xuống giống như không còn hơi thở nữa. Louis cười hả hê, "Xem
ra vệ sĩ của cô cũng chỉ có thế này mà thôi."
"Anh...." Cả người
Đường Tương Mạt đều run rẩy, suy nghĩ rối loạn. Cô cố gắng tập trung
tinh thần, muốn