XtGem Forum catalog
Nữ Vương Không Trêu Nổi

Nữ Vương Không Trêu Nổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322604

Bình chọn: 7.5.00/10/260 lượt.

ô đã tỉnh, trên khuôn mặt mệt mỏi liền hiện lên nét

mừng rỡ. Mắt Đường Tương Mạt mở lớn, nhìn người trước mắt, cảm thấy có

gì đó không đúng, nhưng đầu óc nhất thời mờ mịt, chỉ ngây người nhìn

người kia lúc này đang lớn tiếng hỏi, "Em đã tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Ông trời ơi, em ngủ sắp được hai mươi tiếng rồi đấy! Anh làm gì em cũng không có phản ứng gì cả..."

Không biết tại sao, Đường Tương Mạt

đột nhiên muốn khóc, nhìn anh vẫn không thay đổi chút nào, không ngừng

lải nhải bên tai cô, giống như vừa lấy lại được thứ đồ quý giá đã bị

vuột khỏi bàn tay vậy. Cô nhất định sẽ nắm thật chặt, sẽ hết lòng trân

trọng. Cô đau lòng nhìn vết bầm tím trên mặt anh, rơi lệ, cổ họng khô

khốc khiến giọng nói của cô khàn đặc, "Em nằm mơ..."

Hoắc Vu Phi không nói gì, rót nước cho cô, đợi cô từ từ uống hết mới dịu dàng hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

“Em không nhớ rõ...." Cô lẩm bẩm, trong cơ thể có cảm giác rất trống trải,

giống như có thứ gì đó trong người cô đã biến mất rồi, cô không giữ lại

được. Nhưng thật may là người đàn ông này đã xuất hiện, khỏa lấp những

thứ mơ hồ kia của cô.

Hoắc Vu Phi không nói nhiều, chỉ lấy khăn

giấy lau nước mắt cho cô, trong đôi mắt màu xám lóe sáng như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Không nhớ ra được cũng không sao. Trong người em

có chỗ nào không thoải mái không?"

Đường Tương Mạt lắc đầu.

Có điều, vừa nghe nhắc tới ‘trong người’, trong đầu cô như có cái gì đó

bừng tỉnh. Cô không biết chính xác là cái gì, chỉ theo bản năng nhào về

trước, trong lúc Hoắc Vu Phi còn chưa kịp phản ứng đã giật áo sơ mi của

anh ra...

"Em..." Anh đỏ mặt, dù là lính đặc chủng tài giỏi hơn

nữa, trước sự thất thường này của cô cũng trở nên ngây ngốc, "Đây là sở

thích của em đấy hả?"

Đường Tương Mạt không để ý đến anh, chỉ

nhìn chằm chằm băng gạc đang quấn trên lồng ngực của anh, ngón tay run

rẩy vuốt ve vết máu rỉ ra trên đó, "Anh trúng đạn...."

"Nhớ ra rồi sao?"

"Không." Cô nói, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn anh, rất dễ nhận thấy cô đang mong chờ anh cho cô một lời giải thích.

Hoắc Vu Phi thở dài, có chút không tự nhiên bắt lấy tay cô, cài cúc áo sơ mi lại. Cho dù người anh làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dị ứng phát

ban vào lúc này. Anh hỏi cô: "Trí nhớ của em tới chỗ nào?"

"Em..." Cô đỡ đầu, cố gắng liên kết lại mớ hỗn độn trong đầu. Mexico, Phí Đức

Nam, chạy truy đuổi, rừng nhiệt đới, chiếc nhẫn.... Còn người phụ nữ

chĩa súng vào bọn cô, sự thù hận trên mặt cô ta rất sâu… "Em.... Không

phải chúng ta bị bắt rồi sao? Sau đó Louis đi vào.... Những chuyện

khác.... em không nhớ nổi nữa."

Thật không nhớ ra thì tốt hơn,

nhưng cô không phải là người có thể cứ mờ mịt mà sống. Anh giải thích

ngắn gọn, "Người phụ nữ kia bị người ta ép buộc, chồng cô ấy.... bị giết rồi, cho nên cô ấy mới nhìn chúng ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.

Louis muốn quay về Miami để lấy chiếc nhẫn, ngại anh vướng chân liền bắn anh hai phát, sau đó...." Anh nghĩ nghĩ, quyết định nói cho cô biết sự

thật, "Em bị mất kiểm soát."

"Em?"

Trên mặt của Đường

Tương Mạt đầy vẻ không hiểu, giống như thật sự không nhớ chút gì cả.

Hoắc Vu Phi giải thích thêm, "Anh cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì. Khi đó anh đang cố gắng để mở khóa còng ra... Đúng vậy, anh

ta đúng là bắn lên ngực anh hai phát, hơn nữa còn trúng điểm yếu. Có

điều trước đó anh có mặc áo chống đạn, chỉ là áo kia quá mỏng, đạn xuyên tới xương sườn, nhưng không bắn vào tim anh. Anh nghĩ là chắc em hiểu

anh không chết được. Rồi đột nhiên, những tên kia ngã xuống, ôm đầu rên

rỉ, kể cả tên Louis kia nữa. Em... có gì đó rất khác thường, cho nên anh đoán, có lẽ em dùng ‘năng lực’ làm gì đó...."

Tóm lại, cuối cùng tất cả đám người kia đều ngã xuống đất sùi bọt mép, ngất xỉu. Rất nhanh sau đó anh cũng mở được khóa còng ra, cố chịu đau đi tới xem cô thế

nào. Nhưng cô không hề có chút ý thức nào cả, hơi thở vô cùng yếu ớt,

anh không màng chuyện gì khác nữa, vội vàng bế cô chạy đi.

Bên

ngoài chỉ có hai người canh chừng, anh cướp xe của bọn họ, liên lạc với

người nhà họ Đường ở Đài Loan, lúc này mới có chiếc máy bay đến tiếp

ứng. Suốt đường đi, cô không hề tỉnh lại, cách nói của bác sĩ càng khiến anh thêm bực bội, "Cô ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi, cơ thể không có gì bất

thường cả."

Hoắc Vu Phi không thể làm gì, quyết định cứ mang cô về Đài Loan trước rồi tính tiếp.

Cũng may, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.

Đường Tương Mạt nghe anh kể lại đầu đuôi mọi chuyện, có chút mơ hồ, cảm giác

mờ mịt không rõ này rất không thoải mái, giống như có chuyện gì mình rõ

ràng biết, nhưng không sao nhớ ra được, cũng không cách nào nghĩ ra.

Nhìn dáng vẻ buồn phiền của cô, Hoắc Vu Phi nhẹ thở dài một hơi, "Không nhớ

ra được thì đừng cố nhớ nữa. Tóm lại, em chỉ cần biết em đã an toàn rồi, hiểu không?"

An toàn.... đôi mắt long lanh của cô chớp chớp, hai từ này khiến cô có cảm giác nhẹ nhõm. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng

khiến lòng người cảm thấy an tâm. Cô không dám tin cô có thể sử dụng

năng lực khiến những người đó ngất đi, vậy là từ trước đến nay cô đã coi t