XtGem Forum catalog
Nữ Vương Không Trêu Nổi

Nữ Vương Không Trêu Nổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322321

Bình chọn: 9.5.00/10/232 lượt.

ững lời nói tình cảm chưa từng xuất

hiện giữa hai ba con cô, hay nói đúng hơn là trong nhà họ Đường. Thật ra Đường Tương Mạt muốn hỏi rất nhiều chuyện, cô muốn biết ba có hận cô

không? Hận đến chỉ mong cô chết đi? Súng ông tặng cô, cô vẫn luôn giữ

gìn, chuyện này chứng tỏ điều gì chứ?

Một lúc sau, Đường Tương Quang lên tiếng, "Ta đã từng nói tên con có ý nghĩa gì chưa?"

Cô ngẩn ra, khẽ lắc đầu.

Con cháu họ Đường đời của cô, chiếu theo gia phả, dù nam hay nữ đều lấy chữ ‘Tương’ làm tên đệm, chẳng lẽ tên cô còn có ý nghĩa khác?

Vẻ mặt cô nghi hoặc, nhìn Đường Tương Quang nhếch môi nói: "Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu." (*)

Lời vừa nói chính là trong điển cố của Trang Tử, Đường Tương Mạt không hiểu tại sao đột nhiên ba cô lại đề cập đến chuyện này với cô, đang định hỏi cho rõ ràng, Đường Tương Quang lại nói tiếp: "Suy nghĩ thật kỹ câu vừa

rồi. Đài Loan không thích hợp con, mau về Miami đi. Trở về rồi, nếu

không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới đây nữa."

Giọng điệu

xa cách, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền quay người rời đi. Đường Tương Mạt nghĩ nghĩ những lời vừa rồi, chợt hiểu ra, "Ba...."

Hoá ra

là như vậy sao? Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu. Thay vì trong

lúc nguy nan, hà hơi ấm, kéo dài sinh mạng đối phương, không bằng bình

an sống hạnh phúc, quên đi đối phương.

Ân oán đời trước, Đường

Tương Quang nhất định sẽ gánh, ba của ông - Đường Nguyên Hoàng, vì tranh giành quyền thừa kế nhà họ Đường mà thua, thua hoàn toàn, cuối cùng bị

ép mà làm liều, chết ở trong lao ngục. Từ nhỏ, ông đã được giáo dục phải giành lấy thứ ba mình không có được kia, nhưng Đường Tương Mạt không

cần phải làm như vậy, cũng không thích hợp để làm những việc đó.

Ông không phải là người ba tốt, nhưng cũng không muốn kéo cô liên lụy. Thay vì khiến con gái dựa dẫm vào mình, trở thành nhược điểm của mình, không bằng đẩy cô đến nơi an toàn, cách xa cuộc sống của mình. Mà con bé cũng không khiến ông thất vọng, con bé dựa vào sức của bản thân, làm nên một mảnh trời của riêng mình. Nếu có thể quên nhà họ Đường, không phải là

quá tốt rồi sao...

Đường Tương Quang đi vào trong.

Đường Tương Mạt vẫn đứng sững người ở đó, nhìn bóng lưng của ba. Hốc mắt ướt át, lại không rơi lệ.

Cô biết ba không muốn mình lưu luyến phần tình thân lạnh nhạt này, mà hiện nay cô chỉ có thể tận hiếu đạo. Nghi vấn của cô đã nhận được đáp án, ba cô đã không còn khống chế được thế lực ngầm trong tay mình nữa, nhưng

trước đó cô đã rời đi nơi khác, cho nên mới không bị uy hiếp.



đã từng vì bị ba mình đẩy đi nơi khác mà đau buồn, thất vọng, tuyệt

vọng, không ngờ đó lại chính là món quà lớn nhất ba tặng cho cô...

Giống như khẩu súng kia, ông tặng cho cô vì muốn cô tự bảo vệ mình.

Đường Tương Mạt đi ra khỏi trại tạm giam.

Sắc trời vẫn âm u, Hoắc Vu Phi đang đứng ở nơi đỗ xe, nhưng cô như nhìn

thấy hào quang quanh người anh vậy. Nét mặt cô buồn rầu, vẻ mặt phức

tạp, đi về phía trước, cuối cùng không kiềm chế được mà rơi lệ, nức nở

nói: "Con không muốn..."

"Cái gì?" Hoắc Vu Phi hoàn toàn không

ngờ đến tình huống này, luống cuống tay chân, nhìn cô nức nở khóc, trong lòng đau nhói. Anh ôm cô vào lòng, lúc này ngoài an ủi cô, anh cũng

không biết nên làm gì nữa. Cái ôm này rất nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy

ấm áp. Cô khóc nấc lên như một bé gái, không sao dừng lại được, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người anh.

Hoắc Vu Phi một tay cầm dù, một tay vỗ nhẹ lưng cô, mềm lời dụ dỗ: "Ngoan nào, ngoan nào. Em xem này, đau bay đi ~~"

"Bay cái đầu anh ý...." Cô khóc, trong lòng lại vô cùng cảm kích vì giờ phút này có anh bên cạnh, khiến cô có thể thoải mái bộc lộ tâm tình.

Cô kể lại cuộc trò chuyện của hai ba con trong trại tạm giam cho Hoắc Vu

Phi nghe, vừa kể vừa trách móc, "Ba chưa bao giờ hỏi em có muốn hay

không, thật quá đáng mà..."

Anh thở dài, không ngờ được Đường

Tương Quang lại dùng cách này để giáo dục cô, "Nhà họ Đường là hang hổ

sao?" Chả lẽ đều đẩy đời sau xuống vách núi để mặc họ bò lên?

"Em tuyệt đối sẽ không làm thế với con mình..." Bi kịch nhà họ Đường rất

nhiều. Đầu tiên là ông nội của cô, tiếp đến là người ba cùng đường của

cô, sau đó là cô và Đường Tả Lâm. Những chuyện ân ân oán oán kia không

nên dây dưa đến thế hệ sau, điều cô không ngờ được chính là, ba lại có

cùng suy nghĩ với mình.

Có điều, cách làm của ông khiến cô rất đau khổ, cô không biết nên là mình nên cảm kích ông hay không nữa...

"Em thà rằng ở bên nhau trong lúc hoạn nạn..."

"Cho nên tên em mới là Tương Mạt, mà không phải là Tương Vong, không phải sao?"

Hoắc Vu Phi đúng thật là không có kỹ năng an ủi người khác, Đường Tương Mạt

lập tức bị nghẹn, "Quả thật là em có một người họ hàng tên Tương

Vọng..."

"Đó, người kia còn thảm hơn cả em." Hoắc Vu Phi nhún nhún vai, cô cười rộ lên.

Thấy cô nín khóc, anh thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng cứ ôm cô nữa sẽ gặp chuyện

không hay nên đành phải lưu luyến buông ra. Lúc này Đường Tương Mạt cũng sợ, người đàn ông này bị mất khống chế thực sự là muốn lấy mạng người

nha. Lần đó anh chỉnh cô đến ba ngà