
ộc thi kết thúc,
không ngờ lại gặp một người anh em về nước nên mới kéo dài thêm một
ngày. Anh vừa về đã nghe tin hội trưởng nằm viện, nhóc con Thái Thái
đúng là càng lúc càng lợi hại rồi.”
Tôi không hiểu anh ta nói gì, thế nên ngẩng đầu hỏi tiếp: “Anh nói
hội trưởng hiện không ở trong phòng y tế truyền dịch mà đã nằm viện sao?
Triển Tư Dương lắc đầu: “Không nằm viện mà được à? Dạ dày hội trưởng
mẫn cảm, vốn đã phải kiêng ăn mấy món chua cay, lần này coi như gục hẳn
dưới tay em rồi. Ha, người mạnh mẽ đến mấy cũng có khắc tinh, đúng là
một vật hàng một vật.”
Hả? Té ra hội trưởng không thể ăn cay sao? Thế mà tôi hoàn toàn không để ý! Chả trách hồi hè dạy phụ đạo cho tôi, mỗi lần tôi giúp anh ta mua đồ ăn sáng, anh ta đều nhắc đi nhắc lại bữa sáng ăn ngọt không ăn cay,
tôi còn tưởng anh ta cố ý làm khó tôi nữa chứ! Ừm, nghĩ kỹ lại thì những lúc ở lại nhà tôi ăn cơm, anh ta đều cố lựa gắp những món thanh đạm ít
cay.
Nói như vậy, lần này Kỷ Nghiêm bị viêm dạ dày cấp tính là nhờ “công
lao” của tôi rồi. Có lòng tốt mà lại làm hỏng chuyện đã đành, có khi còn phải đền tiền viện phí nữa ấy chứ … càng nghĩ càng thấy gay go, mắt tôi đỏ lên, cắm đầu bỏ chạy.
“Em đi đâu đấy?” Triển Tư Dương gọi với theo.
Tôi quay đầu, khóc không ra nước mắt: “Tranh thủ giờ giải lao giữa trưa, em phải đeo gông đi nhận tội đây.”
Triển Tư Dương ngẩn người rồi bật cười ha hả: “Được rồi, dù sao thì
dạo này hội học sinh cũng không nhiều việc lắm, chiều nay anh xin phép
hộ em, em không cần về vội đâu.”
Tôi cảm kích nhìn Triển Tư Dương, đang chuẩn bị đi thì lại bị anh ta gọi: “Thái Thái.”
Tôi quay đầu: “Có chuyện gì không?”
Thu hồi lại nụ cười, khuôn mặt Triển Tư Dương xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Lần trước lúc đi ăn cá hấp ấy, cô bạn của em tên là gì
nhỉ?”
Tôi dừng bước nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Anh nói La Lịch Lệ hả?”
Anh ta cúi đầu cười: “Ồ, không còn chuyện gì nữa, em mau đi thăm hội
trưởng đi, anh ấy ở phòng bệnh số 418 bệnh viện Nhân Dân đó.”
Chả hơi đâu mà để ý đến anh ta nữa, tôi chạy vọt ra khỏi cổng trường.
Triển Tư Dương gửi tin nhắn nói rằng đã xin phép cho tôi, giờ thì tôi chẳng phải e dè đều gì nữa, về nhà nấu một nồi cháo trắng đựng trong
hộp giữ nhiệt rồi mới bắt xe đến bệnh viện.
Nhưng khi đứng trước tòa nhà trắng xóa của bệnh viện Nhân Dân, tôi
lại do dự suốt một tiếng đồng hồ rồi mới nhẩn nha đến trước cửa phòng
bệnh số 428. Tôi đi đi lại lại trước cửa, hành lang vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng. Đang băn khoăn không biết có nên
đẩy cửa bước vào hay không, bất thình lình có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, cô y tá hảo tâm nhắc nhở: “Bạn gì ơi, nhà vệ sinh ở bên tay
trái ấy.”
Tôi toát mồ hôi hột, tay giơ cặp lồng cháo lên cao giải thích: “Chị y tá ơi, em đến thăm bệnh nhân mà.”
Cô y tá nghe tôi nói đến thăm người bệnh thì lấy làm quái dị: “Em đang tìm phòng nào?”
“428” Tôi lí nhí.
Vẻ nghi ngờ trong mắt cô y tá càng thêm nồng đậm, chỉ tay lên phòng bệnh kế bên: “Đây chính là phòng 428 mà.”
Tôi gượng cười mấy tiếng: “Vâng, chính là phòng này. Ha ha ha, thì ra nó ở đây.” Nói xong tôi liền đẩy cửa bước vào.
Khép cửa lại, tôi đưa tay lau mồ hôi trán, nụ cười giả tạo trên mặt cũng biến mất luôn.
“Em đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Nghiêm vang lên rõ ràng và
mạch lạc khiến tôi không kịp đề phòng, cứ như thể anh ta đã sớm biết
rằng tôi sẽ đến.
Tôi phát hiện ra không ngờ mình rất nhớ giọng nói của anh ta…..
Nghe giọng anh ta có vẻ không hề tức giận, thế nên nỗi sợ hãi trong lòng tôi nhanh chóng được thay thế bởi một niềm vui sướng.
Tôi cười hi hi nói: “Hội trưởng.”
Trên đời này hiếm có người nào mặc quần áo bệnh nhân mà vẫn đẹp trai
được như Kỷ Nghiêm. Chiếc áo kẻ sọc dọc rộng rãi càng làm nổi bật khuôn
mặt vốn đã trắng trẻo gày gò. Anh ta đứng tựa lưng bên cửa sổ, quay đầu
lại, vẻ mặt tuy vẫn còn nét mệt mỏi sau trận ốm nhưng thần tình thì đã
nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Liếc nhìn tôi một cái, anh ta chỉ vào chiếc cặp lồng giữ nhiệt tôi đang cầm trên tay: “Cái gì đây?”
Tôi cẩn thận đặt chiếc cặp lồng lên trên nóc tủ cạnh giường, hào hứng như đang khoe của báu. Tôi dùng giọng thành khẩn hết cỡ để nói lời xin
lỗi Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em không biết chuyện dạ dày anh bị mẫn cảm,
lần này hại anh bị ốm, trách nhiệm của em chiếm tới tám phần…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Kỷ Nghiêm cắt ngang: “Còn hai phần nữa thì sao?”
Tôi do dự chốc lát nhưng vẫn nói: “Anh không chịu nói dạ dày mình mẫn cảm, chỉ bảo em là bữa sáng ăn đồ ngọt, thế thì làm sao em biết anh
không ăn được cay? Hơn nữa nếu như anh không ăn được thì anh hoàn toàn
có thể không ăn những thứ hôm đó em mua về . Vì thế …cũng không thể trút hết trách nhiệm lên đầu em được.”
Anh ta nhếch mép nói: “Vậy sao? Vậy ra ý em muốn nói anh ra nông nỗi này hoàn toàn là do tự chuốc lấy?”
Tôi bỗng dưng thấy mình hơi có khuynh hướng mua rắc rối vào thân, vội lắc đầu nói: “Không phải đâu, đương nhiên là không phải.”
Kỷ Nghiêm nhướn mày hỏi: “Thế mục đích đến đây của em là gì?”
Vòng vo một hồi cuối cùng v