
đến cổng trường dừng ở
bến, tôi trông thấy ở bên kia đường một dáng người thân quen đang tiến
vào bệnh viện.
Trần Tử Dật sao?
Lưng anh đeo chiếc ba lô Nike màu đen sẫm, cái đầu khẽ lắc lư, mái
tóc nâu hạt dẻ phản xạ ra một thứ ánh sáng tự nhiên, rực rỡ. Chắc do
chơi bóng nên làn da trắng trẻo đã trở nên ngăm đen, thế nhưng cả người
anh ấy vẫn phóng khoáng và bất kham như cũ. Dưới ánh mặt trời chói lọi,
chai coca mát lạnh trong tay anh ấy tỏa ra ánh sáng màu u lam, giống hệt như mặt biển bao la dưới bầu trời trong xanh đầy nắng.
Trái tim tôi lạnh dần từng chút một, lòng bàn tay không ngờ cũng lạnh băng.
Ánh mắt tôi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia từ đầu tới cuối, cho
đến tận khi anh đi mỗi lúc một xa. Chiếc xe bus đỗ xịch trước mặt tôi
trong giây lát, bóng dáng chàng thiếu niên trong kí ức của tôi theo đó
liền mất hút.
Những tán cây đại thụ ven đường uể oải đung đưa, mặt đất khô rang bốc lên một luồng hơi nóng cháy. Ngẩng lên nhìn trời, tôi có cảm giác cả
người mình cứ lâng lâng, trái tim hình như quặn đau một thoáng. Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, trước mặt chỉ còn cảm giác trắng lóa một màu,
quay cuồng chóng mặt.
Lắc đầu thật mạnh, tôi nhảy lên chiếc xe bus đang chuẩn bị tiếp tục
lên đường. Giây phút cánh cửa xe khép lại, tôi vô thức ngoái đầu liếc
nhìn về phía cổng bệnh viện. Ngoại trừ mấy người đi ra đi vào, tôi không còn tìm thấy bóng người vữa nãy nữa. Đưa tay lên trán, tôi trút một hơi bức bối đã kìm ném trong lòng từ nãy tới giờ. Dạo gần đây bận bù đầu
với việc tập kịch, cộng thêm hai ngày nay lo âu thấp thỏm vì đã khiến Kỷ Nghiêm nằm viện, xem ra tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác đây mà.
Tất tả ở trường mãi đến tối mịt tôi mới được lết tấm thân mệt mỏi ra
rời về nhà. Tắm rửa xong nằm vật trên giường, tôi ngủ mê đi lúc nào
không biết. Đêm đó, miệng tôi mỉm cười mà mắt thì đẫm lệ, cứ mơ đi mơ
lại một giấc mộng về hồi ức xa xôi. Là ai đã nói “cái không có được vĩnh viễn luôn là cái tốt đẹp nhất”? Quanh quẩn với câu nói này, tôi ngủ say mê mệt, cho đến tận khi điện thoại reo vô số lần, tôi mới mơ mơ màng
màng tỉnh lại nhấn nút nghe.
“A lô.”
“Thái Thái, em đang làm gì đấy?”
“Đang ngủ.” Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí sáng tinh mơ thức giấc.
“Em biết anh là ai không?”
“Tôi chả thèm quan tâm anh là ai, tất cả những đứa làm ồn không cho bà đây ngủ đều phải cút hết.”
Tôi nóng nảy đang định cúp máy thì nghe thấy phía bên kia hít một hơi thật mạnh, rồi giọng nói âm trầm vang lên: “Điền Thái Thái, em dám cúp
điện thoại của anh à?”
Giọng nói này khiến tôi không rét mà run. Tôi ngồi bật dậy khỏi
giường theo phản xạ vô điều kiện ngay tức khắc, run giọng nói: “Hội …
hội trưởng, vừa nãy em nghe không rõ, anh có chuyện gì xin cứ sai bảo
ạ.”
Phía bên kia trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói hai từ đầy bá
đạo: “Đến đây.” Tuy qua điện thoai nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng áp
chế.
“Nhưng thưa hội trưởng, hôm nay là thứ bảy mà.”
Ngữ khí của anh ta không vui vẻ chút nào: “Anh cho em một tiếng. Một
tiếng sau anh muốn thấy em mang đồ ăn sáng tới đây.” Cuối cùng anh ta
còn không quên bổ sung một câu: “Anh muốn ăn thức ăn em nấu.” Anh ta cúp máy ngay không thèm đợi tôi trả lời, để lại cho tô một chuỗi những âm
thanh tút tút.
Nhìn điện thoại, tôi tức quá ném bịch nó xuống giường, rủa xả: “Em
ngủ cũng không được yên giấc, dựa vào đâu mà bắt em phải làm cơm sáng
cho anh? Không có em thì anh không tự ăn cơm được chắc? Đã thế để anh
chết đói luôn đi!”
Tôi vừa thở than vừa lồm cồm bò dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt
bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi ngáp ngắn ngáp dài đi nấu cháo đậu đỏ
cho anh ta, nhân tiện nguyền rủa anh ta độc ác. Tôi tức lắm, thế nên lúc cho đường tôi đã hạ độc thủ, đổ toàn bộ một cân đường mẹ mới mua hôm
qua vào nồi.
Để tiết kiệm thời gian, tôi đã nấu bằng nồi áp suất. Chỉ cần hai mươi phút món cháo đậu đỏ đã chín nhừ. Liếc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn hai
lăm phút nữa, từ nhà đến viện mất đúng hai lăm phút … quả là đồ gian
trá, anh ta chắc chắn đã âm mưu từ trước rồi.
Trên đường đến bệnh viện, tôi đã vô cùng xui xẻo bị kẹt xe. Nhìn thời gian từng phút trôi đi, tôi xách cặp lồng cháo chạy xuống xe thục mạng
xông vào phòng bệnh.
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh số 428, tay xách cặp lồng, miệng thở
hổn hển. Nhìn vào bên trong, tôi lập tức thộn mặt ra. Kỷ Nghiêm không hề có ở bên trong, mấy cô y tá đã thu dọn hết ga giường, đang đẩy chiếc
giường bệnh màu trắng ra ngoài.
Tôi thất thểu bước đến chặn một cô y tá lại: “Chị ơi, bệnh nhân nằm phòng này đâu rồi ạ?”
Cô y tá lắc đầu: “Thật đáng thương, do dạ dày bị nhiễm trùng nặng quá nên đã biến chứng thành ung thư, sáng nay cấp cứu vô ích, mới mất rồi.”
“Cái gì? Mất rồi sao?” Sau một phút bàng hoàng, mắt tôi đỏ lên, cổ
họng nghẹn ngào, nhét cặp lồng cháo vào trong tay cô y tá rồi chạy ùa
vào phòng bệnh gào lên: “Hội trưởng, là em đã hại anh! Sao anh không đợi em đến mà lại ra đi như thế! Anh muốn em ân hận cả đời sao? Hội
trưởng!”
Mấy cô y tá sợ hết hồn, vội bước đến kéo tôi. Tấm ga trắng t