
ng một người trên dưới 50kg leo năm tầng, cũng đã cố hết sức
rồi. Trong lúc Hạ Nhụy Lan lo lắng anh cảm thấy mệt mỏi, nói rằng để bà
xuống, Phương Uẩn Châu vẫn kiên trì không chịu, còn trấn an bà “Đừng nói cháu và Triều Lộ là bạn học cũ, cho dù không biết dì, nhưng việc dì ở
chỗ cháu mà bị thương, cháu cũng cảm thấy nên chịu trách nhiệm. Không
chăm sóc tốt dì, đã đủ cảm thấy có lỗi với dì.”
“Nói gì vậy, là do dì khiến cháu thêm phiền toái.” Hạ Nhụy Lan nói, “Tiểu Phương, cháu thật là một người nhiệt tình.”
Phương Uẩn Châu: “Nên làm ạ.”
Phương Uẩn Châu cùng Triều Lộ một người cõng, một người đỡ bà lên
lầu, cuối cùng cũng đưa Hạ Nhụy Lan lên lầu. Triều Lộ cầm cái chìa khóa
mở cửa. Chờ Phương Uẩn Châu cõng Hạ Nhụy Lan vào trong phòng, cô vẫn
dừng ở cửa, đôi mắt nhìn quanh đầu hành lang. Nhìn thấy trên lầu trống
rỗng, không có một người. Lắng nghe phía dưới, từ dưới truyền đến âm
thanh tiếng bước chân kéo dài. Cô biết, người đàn ông của cô còn đang
phải đau khổ tác chiến cùng mấy bậc thang.
“Triều Lộ, con trước xuống nhìn tiểu Chử như thế nào.” Hạ Nhụy Lan
được cõng vào phòng ngủ trước, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Triều
Lộ, “Chỗ này của mẹ không còn việc gì lớn, đừng để nó lo lắng vô ích.
Cầu thang ở lầu của chúng ta cũng không phải dễ đi, nói với nó không cần đi nhanh đâu.”
Triều Lộ nói: “Mẹ, ở đây mẹ không sao đó chứ?”
Hạ Nhụy Lan nói: “Mẹ không sao, ngược lại có lẽ trong lòng tiểu Chử sợ là sẽ cảm thấy không dễ chịu .”
Có một người mẹ tỉ mỉ, có thể nghĩ như vậy. Trong lòng Triều Lộ đối
với bà tràn đầy cảm kích cùng cảm động —— nói thật, cô rất sợ hôm nay bà cho rằng Vân Hành “không thể ra sức” sẽ đối với anh sinh ra ấn tượng
xấu! Nhưng bên trong lời nói của bà lại xuất hiện sự yêu thương đối với
Vân Hành như vậy, người cô yêu nhất trên thế giới, cũng là hai người
người yêu cô nhất, bọn họ quý trọng lẫn nhau như vậy, đây là việc may
mắn đến như thế nào!
Cô nhờ Phương Uẩn Châu thay cô chiếu cô mẹ của mình một chút, sau đó liền chạy xuống lầu.
Nhìn thấy Chử Vân Hành, hơn nửa người anh đang cúi xuống tại khúc
quanh trên lan can lầu bốn, tay trái đang cố hết sức vắt ngang mượn lực
trên phần kim loại trên lan can, tay phải nắm lấy gậy chống đỡ lấy phần
đùi phải đang run lẩy bẩy của anh. Đôi con ngươi của anh thoáng nhìn
lại, chú ý đến cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức dùng hết sức
đứng thẳng lên, thắt lưng cùng hông đồng thời đứng thắng lên, kéo phần
chân trái đang xụi lơ kia thu vào một chút. Tiếp theo, anh làm như không có chuyện gì xảy ra: “Này, anh sẽ nhanh đến thôi.” Bên trong giọng nói
của anh vẫn duy trì nhẹ nhõm, nhưng rõ ràng lại lộ ra sức lực suy yếu đã chống đỡ hết nổi.
Cô chạy xuống bậc thang cuối cùng, nâng khuỷu tay của anh nói: “Mẹ
nói không có chuyện gì, bảo anh từ từ rồi lên, không cần phải gấp.”
Anh bắt đầu chống gậy, vừa xoay hông hướng lên trên bậc thang, vừa thở dài nói: “Cũng không biết dì nghĩ anh như thế nào nữa.”
“Bà cũng giống em đều cảm thấy đau lòng vì anh.”
Anh do dự một chút, sắc mặt tối tăm, khóe môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Dì thông cảm cho anh, anh hiểu; nhưng nếu đứng ở trên lập trường của
một người mẹ, việc dì quan tâm nhất, thủy chung vẫn là con gái của dì.
Tất cả mọi người đều sẽ trở nên già, không chỉ có lúc trưởng bối của
chúng ta cũng trở nên bất tiện, mà ngay ta chúng ta đến cuối cùng cũng
sẽ đến lúc bất tiện. Mẹ của em cũng sẽ nghĩ rằng: chờ có một ngày em già rồi, bị bệnh, mà anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trơ mắt nhìn em
nhưng không có cách nào ra sức giúp đỡ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Triều Lộ, anh là một người đàn ông, nhưng lúc này, anh lại là một người vô dụng . . . . . . Nếu như anh có con gái, anh cũng không yên tâm giao con bé cho một. . . . . .” Anh dừng bước lại, sự mờ mịt trong ánh mắt
lại sâu như vậy, trong tay nắm thật chặt gậy chống của anh, giống như
đang nắm vào điểm tựa duy nhất của mình.
Một hồi lâu, anh nâng gậy đi lên một bậc phía trên cầu thang, lại bị
Triều Lộ cầm lấy gậy của anh, nhẹ nhàng đè xuống. Anh mang theo ánh mắt
không biết phải làm như thế nào nhìn cô.
Triều Lộ thật bình thản nói: “Anh nói những thứ này, cũng không phải
đến ngày hôm nay chúng ta mới hiểu rõ ràng, không phải sao?”
“Một vấn đề cứ nghĩ trong tưởng tượng, nhưng lúc nó trở thành hiện
thực xảy ra trước mắt, sự chấn động này cũng không phải là nhỏ.”
“Vân Hành, anh không đánh giá thấp năng lực của mình, bởi vì đó cũng
chính là đang trốn tránh trách nhiệm của anh. Em không tin anh là một
người không có trách nhiệm như vậy. Em và anh ở cùng một chỗ, chí ít
chúng ta có thể làm được ba việc là: chú ý giữ sức khỏe tốt, cố gắng làm công việc, có thể đạt được hưu bổng hằng năm, còn có. . . . . . Nuôi
dạy tốt một đứa con! Nếu như chúng ta có thể làm được những việc này,
thì những việc kia không còn gì là đáng sợ nữa .”
Trong ánh mắt của anh xuất hiện sương mù mờ mịt, những hạt ngân quang vỡ vụn trên khóe mắt. Nhưng là anh rất nhanh nở nụ cười, giống như được thấm vào gió xuân, đem sương mù trên cả khuôn