
ậu không thích Long Trác Việt sự
tình này đã bày ra bên ngoài rồi, nhưng mà theo lời nói trong miệng của Long
Trác Việt, Nhan Noãn biết được hoàng thượng đối với hắn vẫn rất chiếu cố, huống
chi quan thần trong triều đình khi dễ Vương gia, việc này không phải là gián tiếp
khi dễ vào thể diện hoàng gia sao, nói như thế nào thì cũng phải thay Long Trác
Việt làm chủ mới được.
Long Trác
Việt trên mặt hốt hoảng lại thêm một chút sợ hãi, tay hắn gắt gao túm chặt lấy
làn váy của Nhan Noãn, đầu lắc giống như cái trống bỏi, khiến Nhan Noãn không
thể tiếp tục lăn trứng gà trên mặt hắn động tác liền dừng lại.
Nàng ngừng
tay, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Long Trác Việt đang kinh hoảng, tìm kiếm lời giải
thích trên mặt hắn.
Long Trác
Việt chăm chú nhìn Nhan Noãn, sau một lúc lâu, mới cúi đầu, hèn nhát nói:
“Hoàng huynh rất thương ta, nhưng mà lão yêu bà rất đáng sợ, bà ta không thích
hoàng huynh giúp ta, bởi vì ta là một tên ngốc, hoàng huynh là hoàng đế, lão
yêu bà nói, hoàng huynh không nên mỗi ngày giúp tên ngốc chùi đít, hoàng huynh
đã giúp ta rất nhiều thứ, đều bị lão yêu bà trừng phạt, có điều là hoàng huynh
vẫn thường vụng trộm giúp ta.”
Ngừng lại một
chút, Long Trác Việt lại lầm bầm lầu bầu than thở nói: “Bất quá lão yêu bà nói
chuyện thật kỳ quái, người ta đâu có để cho hoàng huynh chùi đít mỗi ngày, rõ
ràng mỗi lần gội đầu tắm rửa xong đều là người ta tự mình chùi đít mà.”
Đôi mắt
Nhan Noãn đột nhiên trầm xuống, lời nói an ủi thốt ra: “Việt Việt thật sự không
phải là kẻ ngốc, cái này gọi là đơn thuần.” Theo bản năng, nàng nghe được thái
hậu nói hắn là kẻ ngốc, trong nội tâm liền không vui.
Nhưng mà
người nào đó rõ ràng cũng đã quên, trong lòng chính mình vẫn thường gọi hắn một
tiếng là tên ngốc.
Điển hình
chỉ cho phép quan thần phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn, không thể
nói là không bá đạo.
Thần sắc
Long Trác Việt khẽ giật mình, sững sờ ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn, đột nhiên trái
tim đập mạnh cùng loạn nhịp, tựa như thần tiên rơi xuống trần gian: “Noãn Noãn,
ngươi nói thật sao?”
Âm thanh êm
ái, giống như dòng suối nhỏ chảy qua khe núi, trong veo rót vào đáy lòng người
khác, vẻ mặt hắn cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm, tưa như con chó nhỏ bị người
vứt bỏ đang tha thiết chờ mong tìm kiếm sự yên bình.
“Tất nhiên
là thật.” Nhan Noãn gật đầu nói.
Long Trác
Việt vui vẻ, cả người hiện lên bộ dáng như con bạch tuộc bổ nhào về phía Nhan
Noãn, kéo ra hai tay ôm cổ của nàng: “Quả nhiên chỉ có Noãn Noãn đối với người
ta là tốt nhất.” Nói xong, mặt hắn dán lên mặt của Nhan Noãn, bắt đầu cọ cọ vuốt
ve nhè nhẹ.
Cảm giác giống
như con chó nhỏ đang ở trên mặt nàng cọ cọ qua lại, cả người Nhan Noãn bỗng
dưng như bị điện giật, một dòng điện nhảy lên, khiến cho nàng có cảm giác tê
tê, Nhan Noãn bất ngờ cả kinh, vội vàng đẩy Long Trác Việt ra, đáy lòng kia vừa
dâng lên cao mà cảm giác khác thường cũng bắt đầu lan ra, nàng cố gắng lấy bình
tĩnh tỏa vẻ thản nhiên như không có việc gì nhìn Long Trác Việt.
“Tuy rằng
lão yêu bà không thích ngươi, nhưng nhị thúc đánh ngươi độc địa như vậy rõ ràng
chính là không nể mặt hoàng gia, bà ta thân là thái hậu còn có thể làm ngơ ngồi
nhìn sao?”
Nào biết,
Nhan Noãn lời nói chưa hết, Long Trác Việt liền quăng cho nàng một cái ánh mắt
“Ngươi ngốc quá” liền nói: “Noãn Noãn, ngươi quên à nha? Lão già đó nói, không
có người nhìn thấy, nếu chúng ta đi cáo trạng với hoàng huynh, mặc kệ hoàng
huynh có tin hay không, lão yêu bà đều sẽ cảm thấy chúng ta là đang cố tình gây
sự, nói không chừng sẽ trọng phạt.” Hắn cũng đã bị trúng một cái tát, cũng
không muốn lại bị lão yêu bà trừng phạt.
Nhan Noãn bị
ánh mắt Long Trác Việt làm cho khó chịu, thiếu chút nữa là muốn phát cáu ra
ngoài.
Nhan Noãn cắn
răng nói: “Ngươi có lý”. Đem trứng gà trong tay nhét vào tay hắn: “Cầm ăn đi.”
Chẳng lẽ là
bản tính trời sinh như vậy, cho nên Long Trác Việt mặc dù có ngốc, nhưng bởi vì
từ nhỏ sinh hoạt ở trong hoàng cung, vì thế mỗi chuyện luôn nghĩ sẽ không đơn
giản.
Xem ra,
nàng quả thực đã xem toàn bộ sự tình đều nhìn rất đơn giản.
Trong xã hội
phong kiến tại vương triều này, mọi thứ đều là dùng thực lực cùng quyền lực mà
để nói chuyện.
Nhan Noãn
tay nắm chặt lại, thầm nói: “Hôm nay ghi vào sổ nợ, ta tuyệt đối sẽ không quên
đi như vậy, không dựa vào hoàng thượng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ làm
cho Nhan Hướng Thái biết xâm phạm ta có kết cục như thế nào.”
Nhan Noãn lời
vừa nói ra rơi vào lỗ tai Long Trác Việt, lại làm cho hắn hiểu ra nguyên nhân
trong lời nói đó thành một ý tứ khác.
Noãn Noãn
thật tốt nha, thấy hắn bị đánh, mặc dù là nhị thúc của nàng, cũng muốn thay hắn
báo thù, sau này hắn nhất định phải đối với Noãn Noãn càng tốt hơn nữa mới được.
Nhìn trứng
gà trong tay, Long Trác Việt lập tức nhướng mày vui mừng.
Nhan Noãn lấy
mặt nạ của Long Trác Việt nhặt lên đưa cho hắn, dặn dò tỉ mỉ nói: “Đeo mặt nạ
lên, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng chạy lung tung, giữa trưa (12giờ), ta đi
phòng bếp làm chút đồ ăn.”
Long Tr