
i đều đem đôi mắt oán hận lại còn chán ghét trừng đến người đứng trước
cửa chính là kẻ đầu sỏ gây nên.
“Đại tiểu
thư đây là ý gì, nếu không hài lòng bọn nô tài có thể nói rõ ra, đâu cần phải
làm loại chuyện này.”
“Dù sao
ngài cũng là tiểu thư, sao lại có hành động thô lỗ như vậy.”
“Chỉ là, nếu
như bị người ngoài thấy được cảnh này, còn tưởng rằng phủ Vũ Dương Hầu chúng ta
không có giáo dưỡng.”
“Đại tiểu
thư từ nhỏ ru rú trong nhà, các ngươi có lúc nào nhìn thấy nàng được mẹ nuôi dưỡng
giáo dục.” Có người cười nhạo nói.
“Cái này
đúng nha, cũng khó trách làm ra chuyện tình thấp kém như vậy, so với nhị tiểu
thư cùng tam tiểu thư, còn kém xa.” Có người khinh thường liếc Nhan Noãn, phụ họa
nói theo.
Nhan Noãn
hai tay khoanh trước ngực đứng ở cửa, trên mặt dáng vẻ tươi cười không ngừng
lan ra, người khác chỉ thấy nàng đang cười, nhưng không ai nhìn thấy rõ, ở chỗ
sâu thẫm trong con ngươi đen trong suốt của nàng tràn đầy tia sáng sắc bén, lạnh
đến thấu xương khiến người khác phải ớn lạnh run sợ.
Tầm mắt
quét qua từng người một trong phòng bếp, đem gương mặt mỗi người nhớ kỹ rõ
ràng, sau đó, nàng nhấc chân, đối với cánh cửa khác đang lành lặn hung hăng đá
tới.
Lại một tiếng
vang lên “Rầm__”, trong phòng bếp thêm một cánh cửa khác đã hy sinh vẻ vang.
Trong phòng
mọi người nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Nhan Noãn vỗ
vỗ tro bụi trên người, ngẩng đầu chế giễu, thờ ơ mở miệng: “Các ngươi cũng nói,
ta là tiểu thư, thì chính là chủ tử, chủ tử làm việc, làm sao đến lượt các
ngươi một đàn cẩu nô tài này nghị luận, nếu quyết định làm một con cẩu trong phủ
Vũ Dương Hầu, nên có tự giác của cẩu, chủ tử không lên tiếng, các ngươi hăng
hái sủa loạn này nọ, đừng tưởng rằng há mồm nói vài câu tiếng người, liền tự
coi mình là người thật sự.”
“Ngươi……” Mọi
người giận dữ, bị lời nói của Nhan Noãn chọc giận sắc mặt tức thì biến đổi từ
xanh đến trắng đan xen nhau, có người phẫn nộ vươn tay chỉa chỉa Nhan Noãn, ánh
mắt phun hỏa hận không thể bổ nhào đến cắn xé từng miếng thịt của Nhan Noãn để
hết giận.
Nhan Noãn
trên mặt tươi cười không hề thay đổi, vốn là ngày thường nàng đã khuynh diễm
tuyệt sắc, cười rộ lên lại càng mê hoặc lòng người, nàng nhấc tay, ngoáy ngoáy
lỗ tai của mình: “Thế nào, tức giận đến mức, muốn đánh nhau với ta? Thật tốt
quá, đi, chúng ta ra trên đường cái từ từ đánh, khiến cho dân chúng trong kinh
thành đều nhìn thấy, là phủ Vũ Dương Hầu dạy dỗ thật tốt như thế nào, ngay cả cẩu
nô tài cũng dám đánh nhau cùng chủ tử.”
Dứt lời,
nàng giống như vội vã lui từng bước về phía sau.
Mà trong
phòng bếp mọi người hai mặt nhìn nhau, thân mình cũng đều lui từng bước về phía
sau, vốn ban đầu đối với Nhan Noãn khinh thường lại còn hung hăng càn quấy, lúc
này vẻ mặt dần dần tiêu tan.
Bọn họ đối
với Nhan Noãn khinh thường lại là một chuyện, nhưng đó là ở trong phủ, mỗi người
trong phủ đều làm như vậy, nhưng mà nếu thật sự động đến một cái ngón tay của
nàng, cho dù không có ở trên đường cái, nhưng đây là muốn truyền đi ra ngoài, đến
lúc đó danh dự phủ Vũ Dương Hầu danh dự đều mất hết, mà bọn họ thân là hạ nhân
cũng trốn không thoát trọng phạt.
Trước kia
Nhan Noãn mỗi lần bị bọn họ khi dễ, cũng không dám hé răng, chỉ dám yên lặng
cúi đầu nghẹn ngào, cho nên cũng làm cho bọn họ càng ngày càng táo tợn thêm.
Trước mắt,
nhìn thấy Nhan Noãn cuồng vọng như thế, tất cả mọi người lộ ra nghi hoặc, trong
mắt hiện ra một tầng quái dị.
“Đi nào,
sao lại không đi thế?”
“Đại tiểu
thư bớt giận, bọn nô tài lỡ mồm.” thấy vẻ mặt Nhan Noãn vẫn còn một bộ dáng
nghiêm túc, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua, bị một người nhục mạ mà
hàng năm luôn chịu bọn họ ức hiếp, trong lòng tuy không cam lòng, cũng chỉ có
thể đem phẫn nộ hung hăng áp chế xuống.
Nhan Noãn
con ngươi trong suốt như hồ nước mùa thu bóng loáng, bên môi giễu cợt càng sâu,
nàng đối kháng với người có quyền lực tối cao không được, chẳng lẽ còn muốn cho
bọn cẩu này nọ cưỡi trên đầu nàng chỉ huy ra oai sao?
Nàng, Nhan
Noãn, là một người hèn nhát sao?
Bọn hạ nhân
bộ dáng khúm núm khiến cho Nhan Noãn thoáng thoải mái một chút, thấy vậy nhưng
lại hiểu được những người này trong lòng giờ phút này sợ là đối với nàng hận
nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà làm được gì, dù sao Nhan Noãn bị nhóm người
này chán ghét, chuyện tình cũng không phải một ngày hai ngày.
Đang muốn
xoay người rời đi, khóe mắt chợt lóe lên tia sáng liếc đến trên mặt bàn gỗ lim
sa hoa trong phòng bếp, một mâm bằng bạc cùng với chén đĩa được trưng bày ngăn
nắp, bởi vì cửa bị nàng đạp ngã mà tro bụi bắn lên tung tóe đầy trời, sợ thức
ăn bị dính tro bụi, nên bọn hạ nhân đều cẩn thận lấy đồ che đậy.
Dựa vào cái
gì mọi người Nhan gia ăn sơn hào hải vị tốt như vậy, mà nàng lại phải đứng ở
thanh viện ăn những món đều mộc mạc.
Nhan Noãn mới
vừa bước một chân ra cửa lập tức thu trở về, đi vào phòng bếp, bọn hạ nhân thấy
nàng đi đến, lại đồng thời lui từng bước về phía sau, cảnh giác nhìn nàng.
Lúc một bàn
tay của nàng đụng đến cái mâm bạc, mộ