
ết, nào biết Long Trác Việt vừa nói
xong, chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, kích động lôi kéo tay nàng nói:”Noãn Noãn,
ngươi nói người ta không phải ngốc tử, thật sự không phải gạt ta, ta rốt cục biết
ngốc tử thật ra là giống như hắn .”
Hắn vươn
tay chỉ vào Nhan Ngọc Thông, bên trong cặp mắt đen huyền, lóe ra bảo thạch sáng
rọi.
Nhan Noãn
dương khóe miệng, nhìn Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt chọc tức đến không thở
được, tiếng cười nhợt nhạt từ trong yết hầu của nàng tràn ra.
Long Trác
Việt, thật sự là rất chọc cười .
“Ngươi mới
là ngốc tử.” Nhan Ngọc Thông dùng hết khí lực đối với Long Trác Việt mắng.
Long Trác
Việt không hề chớp mắt nhìn Nhan Ngọc Thông, một chút đều không có bởi vì hắn
nhục mạ mà thẹn quá thành giận hoặc là khiếp đảm sợ hãi, thẳng đến đang nhìn
Nhan Ngọc Thông sau một lúc lâu sau, hắn kéo cánh tay Nhan Noãn nói:”Noãn Noãn,
chúng ta trở về đi, không cùng ngốc tử chấp nhặt, người không biết còn tưởng rằng
chúng ta cũng là ngốc tử.”
Hắn nói
đúng lý hợp tình, lại làm cho Nhan Ngọc Thông nổi trận lôi đình.
“Long Trác
Việt, ngươi muốn chết a, dám mắng ta là ngốc tử.” Nhan Ngọc Thông hùng hổ túm
áo Long Trác Việt, Long Trác Việt sợ tới mức trừng lớn hai mắt.
“Oa ô, giết
người , Noãn Noãn cứu mạng a.” Long Trác Việt thét chói tai, nước mắt bởi vì sợ
hãi mà rơi xuống.
Mắt cười của
Nhan Noãn đột nhiên trầm xuống, từng đợt từng đợt u quang như có như không bắt
đầu gợn lên, nàng giơ tay, năm ngón tay nắm lấy cổ tay Nhan Ngọc Thông đang túm
quần áo Long Trác Việt, đôi môi hồng nhuận khẽ cong, tươi cười xinh đẹp mà lại
động lòng người.
“Tứ đệ, làm
gì tức giận thế, vương gia bất quá vô tâm mà thôi.” Nàng cười nói, giọng ôn nhu
mà lại thanh thúy, mang theo nhè nhẹ lấy lòng.
Một nữ tử
xinh đẹp như thế cười với chính mình, làm cho trước mắt Nhan Ngọc Thông nhất thời
một trận choáng váng, hai mắt lộ ra si mê mà lại tham lam.
Trước kia
Nhan Noãn rất thật thà nhát gan, cho dù có đẹp cũng như một mỹ nhân đầu gỗ thiếu
linh hồn, làm cho người ta càm thấy đần độn vô vị, mà nàng lại thích cúi đầu,
cái loại tư thái hèn mọn này cũng bao phủ vẻ tuyệt sắc của nàng.
Sống chung
dưới một tầng mái hiên nhiều như vậy năm, Nhan Ngọc Thông đến giờ phút này mới
cảm thấy Nhan Noãn là một đệ nhất mỹ nhân, một chút cũng không kém hơn nữ tử
thanh lâu, nàng mềm mại đáng yêu, quả thực muốn câu hồn người đi, ngay cả Bạch
Vũ được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, vào lúc này ở trước mặt Nhan
Noãn, cũng phải ảm đạm thất sắc.
Nếu có thể
đem nàng lên giường , tư vị nhất định so với hoa khôi trong thanh lâu đều hưng
phấn muốn chết.
“Nếu đại tỷ
đã nói chuyện , tiểu đệ tự nhiên sẽ không cùng ngốc tử chấp nhặt .”
Nhan Ngọc
Thông trong đầu dâm uế đánh chủ ý lên người Nhan Noãn, một móng vuốt khác vuốt
mu bàn tay của Nhan Noãn, trong mắt cũng mang theo nồng đậm tham lam, Nhan Noãn
nhìn thấy một trận buồn nôn.
Trong ánh mắt
tối đen hiện lên một tia tàn nhẫn, Nhan Noãn nắm cổ tay Nhan Ngọc Thông dùng sức
một phen, lắng nghe còn có thể nghe được tiếng xương cốt khanh khách rung động.
Nhan Ngọc
Thông bỗng dưng bị ăn đau, thế nào còn có tâm tư dư thừa suy nghĩ làm sao đem
Nhan Noãn lên giường, thần sắc thống khổ che kín vẻ anh tuấn trên mặt, tiếng
kêu đau không ngừng từ trong miệng hắn tràn ra:“Đau đau đau, tiện nhân, mau
buông tay.”
Vừa nghe thấy
Nhan Ngọc Thông chửi rủa, toàn thân Nhan Noãn hàn ý càng sâu, trên mặt tươi cười
như trước không thay đổi:“Được” Nàng khẽ đáp, chính là lực đạo trong tay lại
tăng thêm vài phần, Nhan Ngọc Thông bị đau phải buông lỏng tay túm áo Long Trác
Việt ra.
“A a a a,
ngươi còn không buông tay, có tin ta kêu phụ thân đánh chết ngươi hay không?.”
Nhan Ngọc
Thông chỉ cảm thấy tay của chính mình sắp bị Nhan Noãn bẽ gãy, cho dù có chiến
khí, hắn cũng không phát ra được , huống chi hắn được Nhan Hướng Thái cưng chiều
quá mức, phương diện chiến khí chỉ thuộc dạng tầm thường, có hay không, cơ hồ
không có gì khác biệt.
Dù sao mặc
kệ hắn có chiến khí hay không, cũng không dao động địa vị của hắn ở Nhan gia, ở
trong cảm nhận của Nhan Hướng Thái.
Răng rắc –
Tiếng xương
cốt gãy cực kỳ rõ, cùng với tiếng thét đinh tai nhức óc của Nhan Ngọc Thông
vang lên.
“A –”
Nhan Noãn
nhẹ nhàng đẩy, làm Nhan Ngọc Thông ngã trên mặt đất, nàng lạnh lùng nhìn Nhan
Ngọc Thông đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, vỗ vỗ tro bụi trên tay, lạnh nhạt
nói:“Ngươi cứ việc đi kêu nhị thúc đến đánh chết ta, nếu ông ta còn có thể cầm
được gậy…… Còn có, tục danh của Hiền vương gia, không phải ngươi có thể tùy tiện
kêu , hắn, không phải ngươi có thể tùy tiện mắng , lại càng không phải là người
ngươi có thể tùy tiện khi dễ .”
Nhan Ngọc
Thông không học vấn không nghề nghiệp nhưng là có tiếng , trước kia Nhan Noãn
cho dù là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới cũng đối với Nhan Ngọc Thông nhận
biết một phần, nàng chính là nhận định Nhan Ngọc Thông “Nhược”, mới hạ thủ .
Quả hồng, đương
nhiên phải chọn loại mềm để bóp nắn.
Về phần hậu
quả, Nhan Noãn vẫn chưa để ở trong lò