
n lộn lăn lộn.
Long Trác
Việt nhanh chóng ngồi xuống cạnh Nhan Noãn, kinh hồn chưa định vỗ bộ ngực
mình:”Noãn Noãn, hắn có thể chết không?”
“Yên tâm,
không chết được.”
Thời điểm bọn
họ đi ra cửa lớn còn có thể nghe được tiếng Nhan Ngọc Thông trung khí mười phần
chửi bậy, còn chưa đau đến chết đi sống lại.
“Vậy về sau
hắn gặp người ta, còn có thể đánh người gia không?” Long Trác Việt mở to đôi mắt
nai trong suốt, không hề chớp mắt nhìn Nhan Noãn, cầu khẳng định.
“Này……”
Nhan Noãn ngừng lại một chút, nhìn lại Long Trác Việt, do dự không dứt.
Lấy tính
cách của Nhan Ngọc Thông, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhìn thấy
Nhan Noãn do dự, Long Trác Việt nhất thời sợ hãi:“A, người ta về sau không phải
rất nguy hiểm sao, sớm biết như vậy Noãn Noãn đừng ra tay nặng thế .”
Gãy tay gãy
chân, thật thê thảm.
Nhan Noãn
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Long Trác Việt một cái:“Ta đây
đều là vì ai a, ngươi không cảm kích thì thôi, còn nói mát, ngươi nếu sợ, đi trở
về cho hắn đánh cũng được.”
Ở giữa tiếng
hô của Nhan Noãn, Long Trác Việt càng lui về sau, càng lui càng thấp, giọng nói
yếu ớt như một thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ:“Này…… Kỳ thật người ta là lo lắng
ngươi thôi.”
Hắn rất muốn
nói đúng lý hợp tình, chính là khí thế quá yếu, làm cho người ta nhìn thế nào
cũng giống chột dạ.
“Không cần
ngươi giả vờ có lòng tốt, hừ.” Nhan Noãn hai tay ôm ngực, thở phì phì xoay người,
nàng có lòng tốt thay Long Trác Việt ra mặt, vì sao a? Người ta căn bản không cảm
kích, đáng giận!
“Noãn Noãn,
ngươi đừng tức giận!” Long Trác Việt thật cẩn thận gọi, bất quá Nhan Noãn lại
thờ ơ, vẫn quay đầu không để ý tới hắn như trước.
Trong mắt
Long Trác Việt nổi lên sốt ruột, từ chỗ ngồi đứng lên, cong người vòng qua một
bên khác của Nhan Noãn, giơ hai móng vuốt nắm thành quyền đầu lên, khẽ ấn hai
gò má cho bung lên giống bánh bao thịt của Nhan Noãn, thẳng đến làm cho nàng dưới
sự kìm kẹp của Long Trác Việt đem tất cả khí trong miệng đều phun ra.
“Noãn Noãn,
người ta thật sự quan tâm ngươi thôi, ngươi đem tên ngốc kia đánh cho tàn phế ,
lão nhân giấy sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu lão nhân giấy không buông tha
ngươi, vậy ngươi sẽ không có người nhà bảo hộ .”
Nhan Noãn
thoát khỏi hai quyền đầu của hắn, nghe Long Trác Việt nịnh hót, thần sắc trên mặt
thoáng ôn hòa một ít, Long Trác Việt mi sắc vui vẻ, nói tiếp:”Lúc Noãn Noãn uy
hiếp tên ngốc tử kia, thực uy phong, người ta không muốn Noãn Noãn bị trả thù,
bởi vì về sau có Noãn Noãn ở đây, sẽ không có người lại khi dễ người ta , có phải
hay không?”
Đôi mắt
Long Trác Việt nháy nháy như tinh thần vui vẻ của hắn, lông mi thật dài giống
như cánh bướm, giữa con ngươi trong suốt, ánh sáng tín nhiệm ẩn ẩn di động, giống
như không có Nhan Noãn, hắn sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Mà Long
Trác Việt hiển nhiên đem trung thành và tận tâm tung lên tận chín tầng mây.
Nghe tâng bốc
khóe miệng Nhan Noãn không tự giác giơ giơ lên, khốc khốc gật đầu:“Đó là đương
nhiên, có ta ở đây, không ai dám động một sợi tóc của ngươi, về sau nếu lại có
người khi dễ ngươi, nói cho ta biết, ta thay ngươi trút giận.”
“Ừm ừm ừm.”
Đầu Long Trác Việt gật như đánh trống, đột nhiên vồ phía Nhan Noãn ôm lấy nàng,
kích động vô cùng nói:“Oa, quả nhiên vẫn là Noãn Noãn tốt với người ta nhất .”
Nhan Noãn
cười hớ hớ vỗ bả vai Long Trác Việt, đối với hắn lại mượn cơ hội ăn đậu hũ cũng
không giận:“Đó là đương nhiên, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt, huống chi ngươi
cũng bảo vệ ta, ta nói rồi về sau cũng sẽ che chở cho ngươi.”
Nhan Noãn
nghĩ, nếu là tỷ muội tốt, để Long Trác Việt thường xuyên ôm một chút như vậy,
cũng không sao.
“Đúng rồi,
chúng ta là tỷ muội tốt.” Long Trác Việt đầu dựa vào vai Nhan Noãn, cánh tay cứng
như sắt thép gắt gao ôm lấy người Nhan Noãn, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, rất
là hưởng thụ.
Bất tri bất
giác, buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt dần dần hạ xuống.
Thật ra thì
hắn đã sớm không muốn làm tỷ muội tốt với Noãn Noãn!
Nhưng vì
không muốn Noãn Noãn cùng hắn bảo trì khoảng cách, hắn nhẫn!
Nhan Noãn đợi
lâu không thấy Long Trác Việt nâng đầu từ trên vai nàng lên, lòng sinh buồn bực,
rũ một mắt xuống, chỉ thấy Long Trác Việt không biết khi nào đã nhắm mắt lại ngủ.
Lông mi thật
dài cụp xuống, che khuất hai mắt trong suốt vô song, trên mặt ngăm đen, vết sẹo
thật dài lộ rõ ra, nhìn qua xác thực có chút đáng sợ.
Nhan Noãn
trong mắt hiện ý cười, mọi người đều chỉ nhìn bề ngoài cùng ngu đần của hắn,
chưa từng xâm nhập tìm hiểu, Long Trác Việt cho dù ngốc, nhưng ngốc một cách
đáng yêu, ngốc ngây thơ, như một đứa trẻ không rành thế sự, hồn nhiên vô tà.
So với những
người quỷ kế đa đoan, Long Trác Việt thật sự tốt hơn rất nhiều.
Huống chi,
dung mạo chân thật của Long Trác Việt, quả thực làm kinh động lòng người, nếu hắn
dùng diện mạo thật sự gặp người, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu người đây.
Đột nhiên,
lòng Nhan Noãn hiện lên một cỗ may mắn.
May mắn
Long Trác Việt là một ngốc tử, cho dù hắn lộ ra khuôn mặt chân