
ng, dù sao nàng hiện tại cũng cảm thấy sảng
khoái .
“Việt Việt,
chúng ta đi.” Nhan Noãn lôi kéo tay Long Trác Việt, hướng cửa lớn đi đến.
Nhan Ngọc
Thông dùng tay bị Nhan Noãn bẻ gãy giơ lên, hoảng sợ trừng mắt trở mặt so với lật
giấy còn nhanh hơn Nhan Noãn:“Ngươi…… Ngươi không phải Nhan Noãn, Nhan Noãn là
một phế vật, ả không có chiến khí .”
Nhan Noãn
đi đến cửa lớn cước bộ đột nhiên dừng lại, một câu “Phế vật” Làm cho mi tâm của
nàng đột ngột nhảy lên , trở lại, nàng một lần nữa đi đến bên cạnh Nhan Ngọc
Thông, cúi người, trên cao nhìn xuống hắn, giống như nữ vương cao cao tại thượn,
tự phụ mà lại tao nhã.
“Ngươi……
Ngươi muốn làm gì?” Nhan Ngọc Thông trong lòng run lên, đề phòng nhìn khóe miệng
khẽ cong của Nhan Noãn, cười như không cười nhìn hắn làm hắn có một loại cảm
giác mao cốt tủng nhiên (sở tóc gáy).
“Mặc kệ cái
gì, làm cho tứ đệ thấy rõ ràng, ta đến tột cùng có phải Nhan Noãn hay không.”
Nhan Noãn nói, khóe mắt dư quang nhìn xa xa có người hướng bên này đi tới, bên
trong tròng mắt trong như nước mùa thu tinh quang chợt lóe, giây tiếp theo, tiếng
kêu đau so với lúc trước càng thảm thiết gấp trăm lần từ trong miệng Nhan Ngọc
Thông tràn ra.
Nàng không
chiến khí, nhưng cách đấu thuật của nàng cũng không phải là trò đùa.
TaeKwonDo,
Không Thủ đạo, nhu đạo, tán đánh, mọi thứ liên quan đến võ thuật, không thể xếp
đệ nhất nhưng cũng có thể được coi là cao thủ.
Đối phó
Nhan Ngọc Thông một phá gia chi tử như vậy, không thể nghi ngờ là dễ dàng .
Chẳng qua ở
trước mặt người có chiến khí, tràn ngập thực lực, tất cả những thứ này cũng chỉ
là lông gà vỏ tỏi.
Nhan Noãn
như là hậu tri hậu giác lộ ra kinh sắc:“Nha, tứ đệ, thật sự là xin lỗi, ta muốn
gần chút cho ngươi nhìn xem rõ ràng, cho nên mới không cẩn thận giẫm lên chân của
ngươi .” Nàng lộ vẻ xấu hổ, cúi hạ lông mi ở trên gương mặt không son phấn che
khuất bóng ma dày đặc trong mắt của nàng.
Nói xong,
nàng liền xoay người, trước khi hạ nhân đuổi tới, lôi kéo Long Trác Việt cũng
không quay đầu lại ra phủ.
“Nhan Noãn,
ngươi……” Nhan Ngọc Thông đau nước mắt đều nhịn không được chảy xuống, sắc mặt
trắng bệch như tờ giấy, xương bánh chè bị Nhan Noãn giẫm gãy, đau đến sắp ngất,
mà tên đầu sỏ lại dùng một câu “Không cẩn thận” bỏ qua hắn, sau lại trực tiếp
chạy lấy người.
Nhan Noãn
chết tiệt, cho dù đem nàng ngàn đao vạn quát đều giải không được mối hận trong
lòng hắn, cái gì không cẩn thận, rõ ràng chính là cố ý .
“Ngô –”
Nhan Ngọc Thông đau kêu rên ra tiếng, té trên mặt đất cả người vô lực, hận nghiến
răng nghiến lợi, Nhan Noãn đặt chân cũng thật ngoan độc , đây vẫn là Nhan Noãn
tay trói gà không chặt trong ấn tượng của hắn hay sao? Rõ ràng bề ngoài không
thay đổi, như thế nào bên trong lại như là một người khác.
“Tứ thiếu
gia, tứ thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Vài tên hạ nhân nghe được tiếng kêu rên của
Nhan Ngọc Thông đã đi tới, liền thấy được Nhan Ngọc Thông té trên mặt đất đau đến
lăn lộn.
Sáng nay Hầu
gia mắc quái bệnh, toàn bộ trong phủ đều như là nổ tung, loạn thành một đoàn, Hầu
gia là người quan trọng nhất trong phủ này, nếu ông có chuyện gì, vậy phủ Vũ
Dương Hầu còn không suy sụp .
Nhóm chủ tử
đều đi đến phòng hầu hạ, bọn họ làm hạ nhân cũng hoảng sợ trong lòng, trong phủ
gần một nửa hạ nhân cùng thị vệ bị phái đi ra ngoài thành tìm đại phu giỏi trở
về, còn lại đều cơ hồ tập trung ở phía đông chủ ốc, chờ sai phái, hôm nay phủ
Vũ Dương Hầu đóng cửa từ chối tiếp khách, vì thế trước cửa bên này không có thị
vệ gác, chỉ có số ít tiếp tục quét tước sân.
Mà bọn họ,
chính là số ít người kia, bởi vì nghe được tiếng kêu thảm thiết, thế này mới chạy
lại đây.
Nhan Ngọc
Thông đau tính tình cũng không khỏi táo bạo lên:“Còn không mau đỡ bổn thiếu gia
đứng lên.”
“A, nha, dạ
dạ dạ.” Bọn hạ nhân liên tục đáp, giơ tay đi nâng Nhan Ngọc Thông dậy, nào biết
mới đụng tới tay hắn, một trận tiếng heo bị giết vang lên, hạ nhân sợ tới mức
hoảng sợ rút tay về.
“Các ngươi
muốn chết a, không biết nhẹ một chút sao.” Lại một trận hùng hùng hổ hổ:“Một
đám toàn óc heo, còn đứng đó làm cái gì, không mau mới đại phu cho bổn thiếu
gia đi, muốn bổn thiếu gia đau chết sao.”
Trước cửa,
ngừng một chiếc xe ngựa, chính là chiếc xe ngày hôm qua đưa Nhan Noãn cùng Long
Trác Việt trở về, xa phu là một nam tử qua tuổi trung tuần, làn da ngâm đen,
ánh mắt sáng ngời hữu thần luôn tràn ngập nhân từ, nhìn thấy Long Trác Việt
cùng Nhan Noãn, khom nửa người hô:“Vương gia, vương phi.”
“Phong
thúc, hồi phủ.” Nhan Noãn đối với Phong Cốc có ấn tượng rất tốt, không phải nói
ông đối với Long Trác Việt có bao nhiêu tôn kính, mà Phong Cốc là người duy nhất
trong phủ giữ đúng bổn phận mình.
Chỉ cần
không phải cầm lông gà ra oai*, Nhan Noãn bình thường đều cấp cho sắc mặt hoà
nhã.
(nôm na là
không có tiền mà đi khoe của)
Phong Cốc lấy
ghế đẩu nhỏ ra, để Long Trác Việt và Nhan Noãn bước lên ghế đẩu lên xe ngựa,
Nhan Song Song cùng Phong Cốc ngồi ở ngoài xe ngựa.
“Giá!”
Roi ngựa
trong tay nhẹ nhàng vung, bánh xe lă