
bọc quần áo, từ bên trong lấy ra y phục của nam tử, lập tức đứng dậy bắt đầu
cởi bỏ y phục dạ hành.
Chuyện xưa kể
rằng, nguyên nhân mà một cô nương ở một nhà nào đó muốn hái hoa trộm phu quân
là gì?
Nhớ mang máng,
thời điểm cách đây hai năm về trước nàng đã chết đi sống lại. Khi đó nàng đang
nằm trên giường lớn được chạm trỗ hoa văn, thì bị một lực mạnh mẽ xách lên, thô
bạo ném ra ngoài cửa sổ. Tỉnh táo lại, nhìn thấy cha mẹ đang túm eo, trừng mắt
với nàng, tuyên bố muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, không tìm về được một lang quân
như ý để có người nối dõi sẽ không cho về nhà. Cha mẹ làm ra chuyện biến thái,
nhẫn tâm như thế trên thế gian này chỉ có rất ít, hai người bọn họ một là
"Thần y" Một là "Độc thánh" Thế nhưng một chút khí phách vĩ
nhân cũng không có.
Đường Thải Nhi
ngược lại không ngại ra ngoài phiêu bạt giang hồ đâu, dù sao cũng đã sống trong
Vong Xuyên cốc mười sáu năm, cuộc sống chốn giang hồ bên ngoài sớm đã trở thành
chuyện mà nàng muốn làm. Nhưng vẫn đề ở chỗ, làm như thế nào đây.
Mà cũng phải
nhường nàng tỉnh ngủ rồi cùng giải quyết vấn đề chứ, nguyệt hắc phong cao**.
Nàng là một nữ tử nhu nhược gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao đây.
(***Nguyệt
hắc phong cao [月黑风高'>
: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. '>. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi
tối))
“Yên tâm cha tin
con, người giang hồ nếu gặp phải con thì họ mới là người gặp nguy hiểm.”
Kết quả là, dưới
con mắt tín nhiệm của cha, Đường Thải Nhi rưng rưng nước mắt, mang theo đèn
lồng bước chân vào giang hồ.
Thời gian qua
nhanh, hai năm nay nàng đã đi gần hết Dạ Chiêu quốc này, cũng đã lăn lộn khá
lâu trên giang hồ. Còn có danh xưng "Độc y", thật sự thích tai.
Danh xưng
"Độc y" Này làm sao mà có?
Chính Đường Thải
Nhi cũng không rõ.
Lúc ấy trong chốn
giang hồ lưu truyền ba phiên bản như vầy:
Phiên bản chính
thức:
Gần hai năm trước
trong chốn giang hồ xuất hiện một nhân vật thần bí, người này am hiểu các loại
kì độc, ám khí, võ công cũng sâu không lường được. Thường giết người vô hình,
trong vòng bảy chiêu đã lấy được thủ cấp người khác.
Nếu nói, người này
cực kỳ độc ác thì không đúng, bởi vì hắn cũng là một cao thủ chữa bệnh, cảnh
giới y thuật gần như đạt đến khải tử hồi sinh, diệu thủ hồi xuân. Là tà hay là
chính, không thể kết luận.
Vô số người treo
thưởng một vạn lượng vàng nếu tìm ra hắn: Có người còn mời hắn ám sát, có người
nhờ hắn cứu giúp, có người muốn bái hắn làm sư phụ, lại có người chỉ vì muốn
nhìn bộ dạng của hắn. Ồn ào cũng gần hai năm, nhưng người trong giang hồ cũng
chỉ biết được hắn tên là Đường Cảnh, danh xưng "Độc y."
Phiên bản môn
phái (do một tiểu đệ tử của một tiểu môn phái nào đó nói):
Độc y Đường Cảnh?
Ta biết, tiểu tử này thực là rất kiêu ngạo! Hỉ nộ vô thường, hành tẩu bất đinh,
thị huyết ngoan độc, tham tài háo sắc! Hơn nữa….Hơn nữa hắn còn là Long Dương
Phích****.
(****Long
Dương Phích: chính là Long Dương Quân, xưa truyền ông được Ngụy Vương rất mực
sủng ái, cứ mỗi lần nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, bởi vậy
cứ mỗi là nói đến Long Dương Phích thì người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái,
yêu trai gái gì cũng được)
Đại sư huynh của
ta lớn lên không tệ, năm ngoái bị trúng kì độc suýt nữa bỏ mạng, nhưng không
ngờ Đường Cảnh kia tự mình đến cửa, giúp Đại sư huynh của ta giải độc, ngày ấy
hắn nhốt mình và Đại sư huynh của ta vào chung một phòng, không cho phép bất kỳ
kẻ nào bước vào. Sau khi giải độc liền phóng khoáng, tự nhiên để lại Đại sư
huynh đang đỏ mặt. Về sau bất luận chúng ta hỏi như thế nào, Đại sư huynh một
chữ cũng không đề cập đến, vả lại sau đó luôn thơ thẩn ngắm trăng một mình.
Muốn ta nói…Chính xác là Đường Cảnh kia đã làm ra chuyện gì! Này….Đừng có đi!
Ta còn chưa nói xong mà! Cái kia…Đường Cảnh chính là một đại sắc lang á!
Phiên bản dân
gian (truyền ra từ bên trong sương phòng nào đó của một kỹ
viện nào đó):
Sao! Ngươi nói
Đường công tử sao? Ta chính là thật sự ngưỡng mộ nha ~ Đường công tử phong độ
thanh cao, dịu dàng như ngọc, võ công cao cường, miệng lưỡi trơn tru…Ai da,
nhìn một cái liền khiến ta…Thực mắc cỡ chết đi được. Đường công tử là người
tốt, hắn không giống những công tử háo sắc kia, nông cạn, dung tục. Hắn nho nhã
lễ độ, nói nói cười cười, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí phách nam nhi.
Làm cho trái tim ta cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Nếu có thể gả cho
một nam tử giống như Đường công tử, nữ nhân nhà đó thật là may mắn ~.
Tóm lại, các phiên
bản không giống nhau, thật thật giả giả, không thể tranh luận.
Lại nói về Đường
Cảnh, cũng chính là nhân vật chính của chúng ta: Đường Thải Nhi, lúc này đang
cởi bỏ y phục dạ hành, thay bạch y trắng toát không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Đang buộc lại thắt lưng, thì bất thình lình một bàn tay vươn ra từ đống rơm,
màu lam quỷ dị, nhanh như tia chớp nhẹ nhàng…Di chuyển….
Đường Thải Nhi
ngẩn người, lập tức hét lên một tiếng thê thảm.
“A!!!” Đồng
thời tiếng