
hương, một chút vận động nhỏ thì không
sao, nhưng vừa rồi dùng quá nhiều lực, gần như liều mạng, làm vết thương cũ bắt
đầu có vấn đề.
Chuyển động chân, lại là một cơn nhức mỏi quen thuộc,
cô ngẩng đầu, “Giống như lại trẹo chân rồi.”
Chân Lãng cúi người xuống, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cổ Thược dựa vào anh, cúi đầu kiểm tra vết thương của
mình, hoàn toàn không chú ý tới phía sau mình, mộ gã bị đá ra lúc đầu từ từ bò
dậy, cầm lấy thứ gì đó trong tay đánh về phía Cổ Thược.
Dường như xuất phát từ trực giác nhạy cảm, Cổ Thược
mãnh liệt quay đầu, thứ gì đó trong tay đối phương lóe lên, một tia sáng lóa
chiếu vào gương mặt cô, làm cô chói mắt.
Không nhìn thấy gì, cô vô thức quay đầu, tránh né ánh
sáng chói mắt.
“Roẹt…” Một con dao chém ra, hướng về phía mặt cô.
Hai bàn tay vươn ra, cánh tay Chân Lãng ôm lấy Cổ
Thược thật chặt, bảo vệ cô trong lòng mình, tay kia hứng lấy đường dao.
Chưa kịp gây ra thương tích lớn hơn, Chân Lãng đã đá
lên ngực gã, lại một lần nữa đá hắn xuống đất.
Tiếng còi cảnh sát từ xa xa, người trên mặt đất bò
dậy, hoảng hốt chạy trốn.
Trước mắt Cổ Thược là một màu đen nhánh, vô số hình
ảnh lắc lắc trước mắt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng
gần, tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.
Tay cô níu lấy cánh tay Chân Lãng, trong lòng bàn tay
ấm ấm nóng nóng, không khí phảng khất mùi máu tanh.
“Thú
y, sao vậy?” Cô dùng sức lắc đầu, thật vất vả mới khôi phục được thị lực, nhìn
thấy trên tay áo trắng của Chân Lãng là một mảnh đỏ rực chọc vào mắt.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, rất nhiều người, nhìn kỹ thì
những người này phân chia vô cùng rõ ràng.
Màu trắng và màu đen.
Màu trắng là bác sĩ, màu đen là cảnh sát, tình cảnh
bận rộn hoàn toàn không phù hợp với ban đêm yên tĩnh.
Đội trưởng Tôn, đội cảnh sát hình sự rất khó xử, buổi
tối, khi xuất cảnh, đuổi tới hiện trường đã thấy đầy máu và dấu vết đánh nhau,
đương sự bị thương vào viện, anh đương nhiên cũng đi theo. Chỉ là, đương sự vừa
mới vào phòng cấp cứu, y tá đã hoảng hốt bối rối gọi điện thoại, sau đó…
“Chuyện này nhất định phải lập tổ điều tra, không, tổ
chuyên án.” Ông già khí chất nho nhã trước mặt đã bộc phát thành tức giận, ánh
mắt lóe sáng trừng mắt nhìn anh, “Xã hội thối nát như vậy, cảnh sát các anh
đang làm gì?”
“Viện trưởng, đừng kích động.” Một ông già khác lên
tiếng an ủi mới làm cho ông già nho nhã kia dần dần bình tĩnh lại, nhưng đội
trưởng Tôn còn chưa kịp thở phào một hơi, ông già vừa mới lên tiếng cũng trừng
mắt nhìn anh, “Chuyện này phải lập tức điều tra, không thể tha.”
Viện trưởng hít sâu một hơi, “Chủ nhiệm, anh cũng đừng
kích động.”
Hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt hướng về phía
đội trưởng Tôn, “Còn không đi điều tra?”
Vẻ mặt đội trưởng Tôn tràn đầy khó xử, “Người không
phải còn ở trong phòng cấp cứu sao? Tôi còn đợi lấy khẩu cung.”
Anh giải thích, hai ông già kia hoàn toàn không thèm
chú ý mà quay sang thảo luận với nhau, “Anh xem xét tình hình chưa?”
“Còn chưa, tôi đã sai chuẩn bị tất cả dụng cụ kiểm tra
toàn diện, bây giờ còn đang chụp X quang.”
“Mọi người đến chưa? Đưa phim cho tôi xem.”
“Hy vọng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chủ nhiệm khoa
ngoại, khoa thần kinh, khoa chỉnh hình đều đã đến, đang đợi kết quả.”
Hai người bàn luận với nhau, hoàn toàn không đếm xỉa
đến sắc mặt cổ quái của đội trưởng Tôn.
“Viện trưởng, phim ra rồi.” Y tá vội vàng hô một câu,
mấy bác sĩ và chủ nhiệm đều chạy tới, không thấy một chút bình tĩnh quen thuộc
của người theo ngành y.
Từ kinh nghiệm trải qua nhiều sóng gió của mình, đội
trưởng Tôn cũng không thể nào nghĩ ra người trẻ tuổi mình vừa đưa đến có gì đặc
biệt, làm cho nhiều bác sĩ nổi tiếng hoảng hốt thành bộ dạng này.
Anh có chút thấp thỏm, mà một cô gái nào đó ở căn
phòng phía sau anh lại càng thấp thỏm sợ sệt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Cổ
Thược thấy một đám áo blouse trắng loáng qua trước mắt, tim không khỏi nảy lên
đến cổ họng.
Trên đường tới đây, Chân Lãng còn đỡ lấy cô, an ủi cô
rằng không có chuyện gì. Cô rõ ràng nhìn thấy tay anh có thể động đậy, vậy có
lẽ không bị thương đến thần kinh, nhưng…
Cô không nhìn thấy Chân Lãng, tâm trí bắt đầu hoảng
loạn, nhìn đám người náo loạn bên ngoài, cô lại càng không dám chắc phán đoán
của mình.
“Có thể không kích động sao?” Ông bác sĩ già nắn chân
cô, làm tư thế cong lên xoay vòng, “Cậu ta là bác sĩ ngoại khoa chủ lực, nếu
tay cậu ta có vấn đề gì, cả đời sẽ không cầm dao mổ được nữa.”
Cả đời sẽ không cầm dao mổ được nữa…
Cổ Thược như bị đấm cho một đấm thật mạnh, không thể
hô hấp trong chốc lát, suy nghĩ cũng ngừng lại trong nháy mắt, chỉ có một cảm
giác duy nhất, giọng nói của ông bác sĩ già truyền tới, “Trước đây chẳng phải
có một nghệ sĩ dương cầm mua bảo hiểm cho hai bàn tay của mình với giá trên
trời sao, người ta sợ hai bàn tay bị hủy sẽ không thể mang tới nghệ thuật cho
người nghe hưởng thụ nữa. Nếu tay của bác sĩ Chân bị hủy, đó không còn là vấn
đề hưởng thụ nữa, đó là vấn đề của rất nhiều mạng người.”
Tay Chân Lãng, sẽ bị hủy?
C