
hấy một cảnh đẹp hiếm có, huýt sáo nhịn không nổi, trước mắt là
một cặp chân dài mặc chiếc quần jeans bó sát, thật là siêu cấp quyến rũ!
Nhanh chóng gia tăng bước chân tới bên cảnh đẹp kia, con mắt
thâm thúy tiếp tục được mở rộng tầm mắt, nếu những lọn tóc đang xõa ra kia được
cột lại, không biết diện mạo cô gái kia như thế nào? Liệu gương mặt cô cũng hấp
dẫn như thân hình nóng bỏng mê người kia chứ?
Cách khoảng năm bước chân, hắn nghe thấy tiếng cô nói, nhẹ
nhàng ôn nhu như gió xuân, hắn thích, tuy rằng giọng nói này không hòa hợp với
thân hình của cô, nhưng phù hợp với nghề nghiệp của cô – cô giáo,
Thấy cô đang dẫn một đám học sinh, sợ cô sẽ biến mất, hắn nhất
định phải nhanh chân, bước tới chào một câu “Tiểu thư”, nhưng là, còn chưa kịp
nói, đối phương tựa hồ cảm giác được ánh nhìn mãnh liệt của hắn, xoay người lại,
rốt cuộc hắn đã gặp cô.
Hé ra một dung nhan thanh lệ kiều diễm, mày rậm cong, mắt to,
mũi cao thẳng, đôi môi mọng gợi cảm, cô ấy không phải là mẫu người khiến cho
người vừa gặp rung động ngay lập tức, mà là vẻ hờ hững của ấy khiến cho người
khác khẽ do dự… Bỗng dưng, một luồng khí lạnh chạy qua lòng bàn chân hắn, hắn
tại sao cảm thấy có một cảm giác từng quen biết?
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi
hắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là cô
sao?
- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới
rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến
hành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏ
nhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu với
người ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối không
phải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng,
nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ra
nàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng với
dạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đã
chọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu,
nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đáng
tiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùy
tiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô ích
rồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thời
gian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết định
sai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bài
mọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng cô
ta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâu
dài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắn
chính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đáp
án, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cần
thiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không để
một người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Lại một lần nữa đối mặt với hắn, cô ngay lập tức theo nghề
nghiệp tươi cười.
- Tống Oánh Tâm?
Lôi Tân Dương dò xét, chỉ mong đây không phải là thật, người
vợ hắn nóng lòng muốn bỏ sao có thể là người khiến người khác mê mẩn như
thế?
- Là tôi, xin hỏi tôi biết anh sao?
Đoàng, đả kích quá lớn, liên tục dội lên tim hắn, nếu tim hắn
không phải là mạnh mẽ, khẳng định sớm đã sùi bọt mép ngã trên mặt đất, cô ta
đang trêu chọc hắn, đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột?
- Cô không biết tôi là ai?
- Tôi nên biết anh là ai sao?
Thái độ của cô đối với hắn khó hiểu, giống như đối với hắn
không có chút trí nhớ.
- Cô không thể nào ngay chồng của mình cũng quên chứ!
Cô ta thực sự không nhớ hắn sao? Nói thật ra, cảm giác này làm
hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân này hoàn toàn không để mắt tới hắn.
Thoáng nhíu mày, Tống Oánh Tâm nhếch môi:
Tôi nhớ rồi, nguyên lai là ông chồng cặn bã, lúc trước vì thừa
kế tài sản mà không thể không gả cho anh, chính tôi cũng không muốn anh, anh đến
tìm tôi làm gì?
Ông chồng cặn bã? Hắn không hình dung ra nổi gương mặt mình
lúc này? Tình huống gì đây? Không nghĩ tới, trong lòng cô hắn lại có địa vị bi
thảm như thế, lúc này hắn nên phản ứng như thế nào? Đấm ngực dậm chân có phải là
phản ứng bình thường không? Thật không chịu nổi, chưa từng có nữ nhân nào có thể
không lưu tình đem hắn chà đạp dưới lòng bàn chân như thế!
- Cô đúng là đồ dễ quên, lúc trước chính cô chủ động đồng ý
với tôi hẹn ước 3 năm.
Hắn có thể thề với trời, nữ nhân này ngay từ đầu đã biết thân
phận hắn, chỉ là cố ý đùa giỡn hắn… Từ khi