
u “hàng không đúng bản”, phẫn uất gọi điện thoại về.
“Cô là thư ký của ai? Tên gì?”
“Xin chào. Tôi tên là Liêu Bắc Bắc, tôi là thư ký của Đường tổng Đường Diệp Hoa.” Liêu Bắc Bắc một mực cung kính trả lời.
“Biết tôi là ai không?”
“Nghe. . . . . . Giống như một vị bề trên.”
“Cô cho là mình thích hợp làm vị trí thư ký này được không?”
Liêu Bắc Bắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không thích hợp, tôi đang chuẩn bị xin xuống bộ phận bán hàng.”
Sau khi nghe xong, Đường Sâm từng gặp qua nhân nào như Liệu Bắc Bắc,
có thể trong nháy mắt lĩnh ngộ ý tứ cấp trên, tiếp theo nếu cô ta đã lui mà cầu, vậy mình cũng sẽ lùi một bước, để cho cô ta tiếp tục ở lại
Đường thị làm việc một thời gian ngắn xem sao.
Sau khi Liêu Bắc Bắc cúp điện thoại vẫn như cũ không biết đối phương
là người nào. Dù sao văn kiện cũng đã gửi xong, đem nguyên kiện trả lại
cho Phạm Phỉ coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Không biết rằng, trong lúc vô hình đã giúp cô bảo vệ chén cơm.
Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc trở về, giúp cô thêm cơm múc súp
Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chà chà xát hai tay: “Tôi thật đói muốn chết, ăn cơm đi.”
Đường Diệp Trạch mím môi cười yếu ớt, kẹp lên một miếng sườn xào chua ngọt đặt ở trên cơm nóng hôi hổi.
“Hử? ở đâu ra sườn xào? Có có súp cá? Thật là thơm.” Liêu Bắc Bắc chỉ làm có hai món rau, cô nhớ được rất rõ ràng.
“Dù sao phải đợi cô, cho nên tôi làm vài món thức ăn, ăn thịt bổ sung thể lực.” Đường Diệp Trạch cười cười.
Liêu Bắc Bắc chăm chú nhìn khuôn mặt nụ cười ấm áp của anh, nâng chén cơm lên, ăn một miếng lớn đồng thời nói lầm bầm: “Anh đừng đối tốt với
tôi như vậy có được hay không, tôi là người rất dễ dàng cảm động.”
“Không cần cảm động, chiếu cố cô là bổn phận của tôi.”
“Anh và cha tôi rất thân thiết sao?”
“Chưa từng quá thân thiết, nhưng lúc ở trong trường chủ nhiệm Liêu
đối với tôi phá lệ chiếu cố, thường xuyên nấu cho tôi bát mì, ha hả.” Kể từ sau khi mẹ qua đời, Đường Diệp Trạch không muốn cùng người khác nói
chuyện với nhau, anh dùng bút vẽ trong tay miêu tả lời nói, tin rằng
trên thế giới thật có thần linh tồn tại. Chính vì tính cách của anh quái gở mà gia cảnh giàu có, các bạn học đều coi anh là ngoại tộc chèn ép,
cho nên quan tâm anh chỉ có chủ nhiệm Liệu.
Liêu Bắc Bắc thấy thần sắc cô đơn, duỗi ngón tay chạm đến cánh tay
anh: “Tôi biết không nên nói thế này, nhưng không nhịn được muốn với
anh, không thể khiến cho mình sống ở trong ký ức thống khổ, mẹ anh… Ở
trên thiên đường thấy con trai không vui, bà sẽ rất khổ sở.”
“Tôi rất ổn.”
“A anh miệng thật cứng, khuôn mặt viết là mất hứng đây.” Liêu Bắc Bắc không hiểu tại sao chết anh không thừa nhận, rõ ràng anh ở trong trạng
thái miễn cưỡng cười vui, nhất là thần thái lúc nhìn biển, tràn đầy ưu
thương.
Đường Diệp Trạch che dấu nụ cười, bảo cô ăn cơm nhân lúc còn nóng,
Liêu Bắc Bắc thì nhìn anh không chớp mắt, Đường Diệp Trạch lựa chọn có
mắt không tròng, đều tập trung uống súp.
“A —–” tâm tư của anh vốn không có đặt ở canh cá, xương cá không cận ghim vào bờ môi anh.
Vừa lúc, anh mượn cớ đi về phía phòng bếp, tránh đi ánh mắt sắc bén của Liêu Bắc Bắc.
Nhưng Liêu Bắc Bắc đi theo phía sau anh, không nói lời nào, nhìn như thế nào cũng không tránh được cái vấn đề này.
Đường Diệp Trạch quả nhiên cúi xuống như đà điểu, rửa sạch vết máu ở khóe miệng rồi chuyển tới phòng vẽ tranh, cầm lấy bảng màu.
Liễu Bắc Bắc thấy có vẻ bận rộn, biến mất hai phút, sau đó cầm chén
cơm cùng thức ăn ngon xuất hiện lần nữa, cô đem một chiếc ghể đẩu nhỏ
màu xanh, ngồi ở cửa phòng vẽ tranh, vừa vừa đợi chờ đáp án.
Đường Diệp Trạch hoàn toàn có thể đóng cửa phòng vẽ tranh, nhưng mà
anh thật giống trời sinh không học được cự tuyệt Liêu Bắc Bắc, bạn phải
tin tưởng rằng thế giới này luôn luôn có một người như vậy, khiến cho dở khóc dở cười mà không nỡ trách cứ.
“Cô đến tột cùng muốn biết cái gì?”
Liêu Bắc Bắc liếm liếm váng dầu khóe miệng, nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết tại sao anh không vui, tôi luôn cảm thấy trong lòng anh còn có một việc, chế trụ tâm tình của anh.”
Cô nhớ được Đường Diệp Hoa đã nói, kể từ sau khi mẹ bọn họ gặp tai
nạn, tính tình Đường Diệp Trạch thay đổi, bác sĩ tâm lý lý hoài nghi khi còn nhỏ tinh thầm phải chịu đả kích trí mệnh, khiến mình tự phong bế.
Đường Diệp Trạch khẽ nhăn đầu lông mày: “Có một số việc mặc dù nói ra cũng không cách nào cứu vãn, cần gì khiến cho người sống cũng bị đè nén theo tôi đây?”
“Nói ra trong lòng sẽ thư thái, không có bí mật nhẹ thân.” Liêu Bắc
Bắc bĩu môi, “nói thế nào, tôi cũng cảm giác anh bất kể là vẽ hay là ra
biển, cũng là do có nhiều thời gian nhàm chán, mà không phải bởi vì hứng thú. Cái từ kia nói như thế nào nhỉ, đúng, thiếu nhiệt tình.”
“Có lẽ vậy, giống như người kia, bà không bởi vì nhiệt tình yêu thích thiên nhiên, mới mang theo chúng ta đi lại khắp nơi, nhưng thật ra là
bà không biết nên đi chỗ nào, không biết nên làm sao đối mặt với cuộc
sống tương lai…”
Đường Diệp Trạch để bàn vẽ xuống, tựa trên vách tường, ngăn chặn cái
trán đau đớn không ngừng, máu chảy nhanh, giốn