
g như mạch máu sắp vỡ ra.
Thấy thế, Liêu Bắc Bắc ba bước cũng thành hai bước chạy tới bên cạnh
Đường Diệp Trạch. Một tay anh chống đỡ ở trên huyệt thái dương, nhớ lại
năm mười một tuổi, cảnh tượng 12h trưa ngày hôm đó, đồng thời cũng mang
đến chân tướng như sét đánh trời quan tới cho anh.
Liêu Bắc Bắc cảm thấy thân thể của anh đang run rẩy kịch liệt, không
biết làm sao cô ôm lấy thân thể Đường Diệp Trạch, đè thấp đầu của anh,
nhẹ nhàng vỗ sống lưng của anh: “Thật xin lỗi, tôi không biết bí mật kia sẽ làm anh thống khổ như vậy, thật xin lỗi…”
Đường Diệp Trạch nhắm thật chặt hai mắt lại, đem mặt chôn thật sau ở
trên vai của cô, trong miệng từ từ nói ra mất chữ, “Một khi nói ra, tôi
không có thể cách nào đối mặt với – trưởng bối thân nhất, cô sẽ để cho
tôi sống giả câm vờ điếc sao?”
Liêu Bắc Bắc đã không suy nghĩ nhiều, cô dùng sức gật đầu, cô tận lực từ từ ôm lấy thân thể rét run của anh, cái loại run rẩy này cũng không
phải bởi vì sợ hãi mà có, mà là có cảm giác khó, khi lấy hay bỏ, anh đem mình vây ở trong lồng giam không thể phá vỡ, mặc dù lấy hết dũng khí
xông phá tường cao, đối mặt với anh như cũ là thương tích đầy mình.
“Tôi không hỏi nữa, nhưng anh có thể nói cho tôi biết hay không, sự
kiện kia cùng việc mất đi vị giác có quan hệ sao? Anh chỉ cần gật đầu
hoặc lắc đầu là được rồi.” Liêu Bắc Bắc vì ngăn ngừa lần nữa chạm đến
đau đớn của anh, tốt nhất cô vẫn là hỏi tương đối khá rõ ràng .
“Là tôi tự mình làm trễ nải thời gian trị liệu tốt nhất.”
Nhớ đến hôm đó, khi anh xong xuôi thủ tục chuyển trường, đi ra khỏi
trường học, phía ngoài cổng trường có một chiếc xe du lịch đến Băng
Thành ngừng lại, đó là chỗ mẹ vốn chuẩn bị dẫn bọn họ đến, nghĩ đến vài
ngài sau sẽ rời khỏi đất nước, cho nên anh lên xe, một mình bước đến
vùng băng thiên tuyết kia. Một đứa trẻ nơi nào hiểu được cách chiếu cố
mình, cho đến khi sốt cao chuyển thành viêm phổi mới được một người có
lòng tốt đưa vào bệnh viện cấp cứu, đợi ba chạy tới, đầu dây thần kinh
vị giác của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng.
“Hối hận sao?”
“Không.” Giọng nói của anh rất nhẹ, cũng không do dự.
“Tại sao vậy chứ?”
“Bởi vì tôi muốn quên đi.” Đường Diệp Trạch đầu lại bắt đầu đau đớn
kịch liệt, hô hấp của anh trở nên rối loạn, Liêu Bắc Bắc vội vàng bảo vệ đầu của anh: “Tốt lắm, không đề cập nữa, sau này tôi cũng sẽ không hỏi
anh nữa.” Nhìn anh thống khổ như thế, tâm tình Liêu Bắc Bắc cũng vô cùng phiền muộn, che dấu ở phía sau nụ cười này, anh đến tột cùng là trải
qua chuyện gì, khiến anh hận không thể mất trí nhớ được?
Qua thật lâu, thân thể Đường Diệp Trạch hoàn toàn tựa vào người cô:
“Nếu như trong đoạn hồi ức này không có… À, không có nếu như.” Một từ
“em” ngăn ở khóe miệng, anh cũng không xác định kiếp này có thể còn có
cơ hội nói ra khỏi miệng hay không, anh không trách thời gian làm khó
người, chỉ tự trách mình sợ đầu sợ đuôi.
Liêu Bắc Bắc không có hỏi tới, anh nhất định có bí mật đàn ông, có lẽ có một ngày anh sẽ mở rộng cửa lòng thôi.
Lúc này, dưới ký tác xá truyền đến giọng nói thông qua loa gọi cô.
“Liêu Bắc Bắc. Đi ra ngoài ban công đi.”
Tiếng nói vô cùng có lực của Đường Diệp Hoa, khiến tất cả các nhân viên trong ký túc xá đẩy cửa sổ vây xem.
“Wow. Tổng giám đốc đường Đường là muốn tỏ tình sao.”
“Trời ạ. Đây cũng quá lãng mạn rồi.”
Tiếng kêu kinh ngạc mà chói tai liên tiếp tràn ra.
Mấy ngàn cây nến xếp thành một hình trái tim lớn, một thảm đỏ dẫn
thẳng vào cửa ký túc xá, hoa hồng kiều diễm tạo thành hình trái bên
ngoài cây nến, ánh nến màu vàng cùng ánh hoa đủ rực tôn lên chữ yêu bằng hoa ngữ, khiến các cô gái điên cuồng, khiến đàn ông than thở.
Đường Diệp Hoa đứng nghiêm trong hình trái tim, ai cũng không thể tước đoạt quyền lợi tranh thủ tình yêu của anh.
Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, điều chỉnh tâm
tình một chút, ra vẻ lơ đãng thúc giục Liêu Bắc Bắc đi sân thượng.
Liêu bắc Bắc do dự, bởi vì cô nghe thấy được tiếng ồn ào, Đường Diệp Hoa đã để cô ở một ví trí cưỡi trên lưng hổ khó xuống.
“Đi đi, tiện tay đóng cửa, cám ơn…” Đường Diệp Trạch đưa lưng về phía cô đứng tên, nâng bàn vẽ lên, bất tri bất giác đem màu sắc đã làm tốt
trộn lẫn vào nhau.
“Tôi… có lẽ sẽ bởi vì cảm động mà đồng ý…” Liêu Bắc Bắc dừng chân
quay đầu nhìn lại, mang theo một tia hi vọng mỏng manh, hi vọng Đường
Diệp Trạch lên tiếng ngăn cản, cho cô – một lý do để không đi.
Đường Diệp Trạch cắn môi một cái, ở sự việc này anh không thể phát biểu bất kỳ điều gì.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, ngoài cửa số tiếng gọi ầm ĩ
liên tục, thậm chí có người chạy tới báo cho Liêu Bắc Bắc, nhưng Liêu
Bắc Bắc vẫn không nhận được trả lời của Đường Diệp Trạch, cô biết cỗ
năng lực ngăn cản bước đi của mình – không phải không nhìn thấy thâm
tình của Đường Diệp Hoa, mà là trong chỗ sâu nhất của lòng cô, đã lựa
chọn bên người thân ảnh cô đơn.
Cuối cùng, Liêu Bắc Bắc vẫn là đi lên sân thượng, vị hoàng tử anh
tuấn đứng ở trong biển hoa, phàm là phụ nữ đều sẽ bị một màn này làm cảm động, sao lòng của cô hết lần này