
t lời như thế. Khi anh nói câu này, trong lòng nhất định là không dễ chịu chút nào, đúng không?
Lăng Lỵ nhìn nhìn Doãn Quang Huy, vừa tự trách vừa đau lòng, lại bắt đầu kéo kéo tóc bên má.
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Em không hỏi cái gì không nên hỏi, cũng không có làm cái gì sai.” Nhìn vẻ mặt và động tác của Lăng Lỵ, trong lòng Doãn Quang Huy trở nên căng thẳng, dần dần hiểu được, nhìn bên ngoài của cô xinh đẹp quyến rũ, nhưng kỳ thực hết sức cậu nệ, dễ dàng đem hết lỗi lầm đổ lên người mình.
Suy nghĩ kỹ một chút, tính tình như vậy cũng không làm người khác bất ngờ. Dù sao cô cũng trưởng thành trong một gia đình không hoàn hảo, chỉ là… Nhìn cô như vậy, anh không khỏi nhớ lại bộ dáng của cô lúc bị cha mình kéo đầu dộng vào tường, trong lòng chua xót, như là đau lòng, như là đồng cảm, nhưng lại hình như vượt quá đau lòng cũng như đồng cảm một chút. Tóm lại, anh không để ý cái cảm giác không rõ ràng kia là gì nữa, chỉ là muốn chăm sóc cô nhiều hơn tí nữa.
“Đừng nhắc tới những thứ này nữa. Dù sao cha mẹ tôi cũng không có phản đối chuyện chúng ta kết hôn là tốt rồi. Ngược lại em… em là một người mẫu, công ty đại diện không có phản đối chuyện em kết hôn sao?”
“Công ty đại diện? Không đâu, trừ khi là một người mẫu rất nổi tiếng thì trên bản hợp đồng mới có thể ghi chú phần hạn chế yêu đương, kết hôn. Tôi chỉ là một người mẫu mạng lưới nho nhỏ nên không có hạn chế này. Hơn nữa, tôi và công ty đại diện trước đã hết hợp đồng, bây giờ là người mẫu tự do, tự mình kiếm hợp đồng, không có người phản đối.”
Trong tài liệu của Lăng Lỵ mà Lý Chấn đã đưa cho anh, hình như có nhắc qua chuyện mãn hợp đồng của Lăng Lỵ với công ty đại diện. Chỉ là mấy ngày nay chuẩn bị chuyện kết hôn, nhất thời anh quên mất.
“Như vậy à, vậy thì tốt. Đúng rồi, những thứ này là hành lý của em sao? Tôi giúp em đem ra xe trước nhé?” Hai nhà cha mẹ đều đồng ý, thủ tục kết hôn cũng làm xong, tạm thời không có ý định đãi tiệc. Kế tiếp chính là anh muốn đưa Lăng Lỵ tới chỗ ở của anh. Bọn họ đã sớm thương lượng xong những thứ này, cho nên khi thấy Lăng Lỵ kéo theo rương hành lý thì cho rằng cô chuẩn bị dọn nhà.
“Không phải, hôm nay tôi có cảnh quay thử. Đây là đồ tôi phải mang theo, quần áo, đồ trang điểm, … không phải hành lý.” Lăng Lỵ lắc đầu, chỉ chỉ rương hành lý ở dưới đất.
“Vậy hành lý em muốn đưa đến nhà tôi đâu?” Không phải là em nói cái bao vải nhỏ cô đang mang trên lưng chứ? Nhỏ như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể đựng đồ súc miệng bàn chãi đánh răng thôi, không phải sao? Doãn Quang Huy nghi ngờ nhìn về phía của cô.
“Hành lý… À… Cái đó, sau khi quay thử xong, tôi sẽ trở về thu dọn.” Bị Doãn Quang Huy hỏi đến như vậy, Lăng Lỵ tránh né ánh mắt của anh, nói quanh co.
Không biết vì sao cô lại tránh né, khiến Doãn Quang Huy khó hiểu.
“Khi nào quay thử xong? Tôi trở về với em.” Gần đây công ty không bận rộn, buổi chiều rảnh rỗi muốn về sớm không phải là chuyện khó.
Không cần, thời gian quay thử không chính xác, tôi không có cách nào xác định được, tự tôi có thể trở về một mình thu dọn được mà.” Lăng Lỵ vội vàng khoát tay, giọng nói nghe ra có vẻ ngập ngừng bổi rối.
“Lăng Lỵ, em cảm thấy, sau khi tôi nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của cha em, tôi còn có thể yên tâm để cho em về nhà một mình thu dọn đồ đạc sao?” Doãn Quang Huy chau mày, khoanh tay trước ngực liếc nhìn cô.
“… Đừng nói như vậy. Gần đây tâm tình của cha tôi không tệ lắm, giống như lần trước anh đến nhà tôi bạn chuyện hôn sự đó, không phải là ông ấy cũng trò chuyện vui vẻ với anh lắm sao?” Hơn nữa, mấy hôm nay cô vẫn ở trong nhà như cũ mà.
Vui vẻ? Doãn Quang Huy nheo mắt, không cho cách lý giải của Lăng Lỵ là đúng. Căn bản là anh không nghĩ sẽ nói cho Lăng Lỵ biết thái độ của cha cô như thế nào khi anh bàn bạc chuyện hôn sự của hai người. Khi cô ở phòng bếp cắt trái cây, cha cô đã dùng sắc mặt khó chịu nhất khiến nhiều người không vui, đòi tiền thù lao, giống như là mua bán hàng hóa, hơn là bàn bạc chuyện hôn sự của con gái mình.
Băn khoăn ban đầu của Lăng Lỵ là đúng. Quả thật cô không thể tìm một đối tượng có sự nghiệp để kết hôn.
Cha của cô lòng tham không đáy, đã bị cờ bạc mê hoặc tâm trí. Nếu không phải anh đã sớm chuẩn bị vẹn toàn, cầm một cuốn sổ ngân hàng với số tiền tiết kiệm khó coi cho cha Lăng xem, tuyệt đối cha Lăng không chỉ thu được ba mươi sáu vạn tiền thù lao mà thôi… Doãn Quang Huy không thể không dùng chữ ‘khinh thường’ đề hình dung cảm nghĩ của anh về cha của Lăng Lỵ.
“Lăng Lỵ, rốt cuộc là em đang trốn tránh cái gì? Chuyển về ở chung với tôi không phải là chuyện chúng ta đã bàn bạc ngay từ đầu sao? Em có khó khăn gì không ngại nói ra thử xem, chúng ta cùng nhau thảo luận.” LÀ vì cô cảm thấy trai đơn gái chiếc cùng nhau ở chung một chỗ không tiện chứ gì? Doãn Quang Huy không nghĩ ra lý do nào khác.
“Không phải, tôi không có khó khăn, cũng không phải trốn tránh…” Lăng Lỵ đang nói nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại. không đúng! Đúng là cô đang trốn tránh, nhưng nếu Doãn Quang Huy đã thẳng thắn như vậy, thì cô cũng dứt khoát nói rõ. “Tôi thấy chuyện này quả