
thật hấp tấp, không được thỏa đáng cho lắm.”
“Tại sao? Không thỏa đáng chỗ nào?” Chẳng lẽ ở chung với anh so với ở chung với cha của cô là không ổn hay sao? Bất luận nói thế nào đi nữa, anh sẽ không vui được ki thấy Lăng Lỵ lại ở cùng chung chỗ với người cha như quả bom hẹn giờ kia.
Lăng Lỵ không trả lời bằng câu hỏi của Doãn Quang Huy.
“Doãn Quang HUy… có lẽ tôi nên ở khách sạn trước một thời gian. Sau đó sẽ tìm một phòng trọ nhỏ…”
“Đừng bày ra nhiều trò nữa Lăng Lỵ. em ở một mình một ngày nào đó cha của em uống say, chẳng lẽ không tìm đến phá em sao? Chỗ tôi ở là một tòa cao ốc, ít ra cũng có nhân viên bảo vê, nói thế nào cũng là an toàn hơn. Rốt cuộc là em đang do dự cái gì?” Cô không hiểu được cách tự bảo vệ mình như vậy khiến một người lúc nào cũng ôn hòa như Doãn Quang Huy có chút nổi khùng.
Đã nhiều ngày rồi, anh không có lúc nào là không lo lắng cho cô. Lo lắng cô cãi nhau với cha, lo lắng cô bị cha đánh bị thương, lo lắng cô bị cha đòi tiền.
Khi cô không ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh lo lắng; khi không nghe được giọng nói của cô, anh cũng lo lắng. lo lắng đến nỗi anh phải tìm những trang web đấu giá có ảnh chụp của Lăng Lỵ, tìm những quyển tạp chí cô từng chụp qua. Dường như chỉ cần nhìn những hình chụp này thì người trong hình sẽ mở miệng nói với anh… cô không có chuyện gì, cô tốt lắm.
“Tôi do dự bởi vì… Bởi vì… Hôn nhân của chúng ta chỉ là giả. Hôn thú cũng chỉ là tờ giấy mỏng. nhưng cùng nhau chung sống, Lý Chấn… anh ấy thật sự có thể tiếp nhận chúng ta sống chung hay sao? Dù là không chung phòng, nhưng cũng là chung mái nhà… Tôi…” Cái loại cảm giác trái đạo đức đoạt người yêu của người khác thật là khó chịu.
Vòng vo một hồi, thì ra là Lăng lỴ ngại chuyện anh có “người tình”.
Kỳ quái, vì soa cô lại không suy nghĩ kỹ càng về vấn đề an toàn của mình khi ở chung với một người đàn ông? Hay là cô cảm thấy anh thích đàn ông, cho nên hoàn toàn không để tâm về vấn đề này?
Bất luận thế nào đi nữa, bây giờ Doãn Quang Huy đã tin tưởng, lúc trước Lăng Lỵ phải cố gắng thu hết dũng khí mới dám hỏi anh kết hôn với cô. Nói cho cùng, cô là người không muốn gây chuyện phiền phức cho người khác, tất cả mọi chuyện đều ôm hết vào người, ôm nhiều đến nỗi quên cả chính mình.
“Lăng Lỵ, tôi thật không biết nên nói em như thế nào nữa. tôi hiểu được em lúc nào cxung suy nghĩ cho người khác. Nhưng trước khi suy nghĩ cho người khác, em có thể nghĩ cho mình một chút có được không? Ngày đó ở nhà em, Lý Chấn cũng đã nhìn thấy tình cảnh của em, cậu ấy sẽ thông cảm mà.” Doãn Quang Huy thở dài một cái.
“Không thể nói như thế. Có lẽ Ly Chấn tin tưởng anh nên không tỏ ra nhiều bất mãn. Nhưng không có nghĩa là tâm tình và cảm giác của anh ấy có thể bị xem nhẹ. Nếu tôi và anh ở chung với nhau khiến anh ấy không được thoải mái, chúng ta không thể ép anh ấy phải chấp nhận.”
Lăng Ly nói hết sức nghiêm túc, Doãn Quang Huy cũng thấy rất hợp lý.
“Lăng Ly, em tin tôi đi. Sự tình thật không giống như em nghĩ. Hơn nữa, nếu chúng ta không ở chung, một ngày nào đó, cha mẹ tôi tới thăm thì phải làm sao đây? Nhìn một cái cũng đủ biết trong nhà không có đàn bà. Vậy thì em hãy chuyển đồ qua đi, tôi sẽ bày biện giống như có đàn bà đang ở. Khi nào cha mẹ tôi tới, thì em chạy qua, làm như vẫn sống chung với tôi, có được không?” Nếu như cô vẫn cố chấp, Doãn Quang Huy đành phải thay đổi phương pháp thuyết phục cô.
Được rồi, chuyện như vậy quả thật rất ngớ ngẩn… cô lại gây ra phiền phức cho Doãn Quang Huy rồi, Lăng Lỵ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Hiệp nghị ban đầu của bọn họ thành lập là cô phải giúp anh giải quyết chuyện người nhà ép hôn. Bây giờ cô chỉ hỗ trợ được một nửa, lại còn khiến cha mẹ của Doãn Quang Huy nghi ngờ. tuyệt đối không thể được.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ mau thu dọn hành lý.” Trải qua một hồi suy ngẫm, rốt cuộc Lăng Lỵ cũng thỏa hiệp.
“Hôm nay, khi nào em quay thử xong thì gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta cùng nhau về nhà của em khiêng đồ.” Vì để tránh cho Lăng Lỵ suy nghĩ lung tung, đêm dài lắm mộng, nên đánh nhanh thắng nhanh thôi.
“… Ừ” Lăng Lỵ gật đầu.
“Em còn số điện thoại của tôi không?”
Nghĩ đến thật buồn cười. rõ ràng là lúc đầu Lăng Lỵ chủ động cầu hôn anh, bây giờ đổi lại là anh có vẻ tích cực hơn nhiều, sợ cô thoái thác đổi ý. Mấy ngày nay đều là anh chủ động liên lạc.
Lăng Lỵ luôn luôn lễ phép xa chách với anh, không vì gặp mặt thường xuyên mà trở nên quen thuộc.
Vốn là Doãn Quang Huy cảm thấy sự phát triển như vậy rất là kỳ quái. Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ một chút thì cảm thấy Lăng Lỵ không được tự nhiên bởi vì bị anh bắt gặp bạo lực ở trong nhà, cho nên bối rối. bây giờ lúc gặp anh thì cảm thấy khó chịu, đó cũng là lẽ thường tình. Qua một thời gian thì khồn còn chuyện gì nữa.
Chỉ là tình hình hiện tại lại giống như anh quá nóng lòng khiến Lăng Lỵ chạy mất, nên vội vàng muốn trói cô lại. mấy ngày nay, anh đã nhìn thấy nhiều mặt của Lăng Lỵ - Lăng Lỵ trên trang mạng, Lăng Lỵ trên tạp chí, Lăng Lỵ làm mẫu quần áo thời trang. Lăng Lỵ giới thiệu đồ trang điểm mỹ phẩm…
Trước ống kính, cô rất t