
ẹn nữa, máu mũi
chảy luôn rồi.
Tôi vội vàng lấy
khăn tay ra cầm máu cho hắn, mũi hắn bị tôi đập không nhẹ, rất đau, xót tới mức
nước mắt lập tức lưng tròng.
“Sao cậu mới nói
tới hai chữ máu mũi là chảy máu mũi luôn vậy!!”
“Hàng trữ nhiều
quá, bị đầu cậu mở van, đương nhiên nó phải chảy sạch rồi!!” hắn hít hít mũi.
“Cậu còn nói
giỡn nữa!! Ngẩng đầu lên, nhanh lên!!” tôi lấy khăn tay chùi mũi hắn.
“Không sao, hết
liền!” hắn ngửa đầu, lại hít mũi.
Bộ dạng của hắn
nhìn qua thật buồn cười, tôi nhịn không được xì một tiếng cười luôn.
Khang Duật đen
mặt, phỏng chừng cảm thấy tôi rất không lương tâm, hắn bị tôi đập chảy máu mũi,
tôi lại còn đứng đó cười.
Một lát sau, máu
mũi liền ngừng.
Hắn tiếp tục chở
tôi tới tiệm xe đạp, lúc này, tôi làm gì còn cơn tức mới nãy nữa, càng nghĩ lại
càng buồn cười, tâm trạng liền tốt hơn, nhưng mà vẫn thường thường chú ý mũi
hắn.
Hắn cũng biết
tôi đang rất vui vẻ, không làm tôi mất hứng, vô cùng thân thiết ở bên tai tôi
kể hết mọi chuyện vui hôm nay ở trường hắn.
Hai đứa tôi mặc
đồng phục học sinh, lại ngồi cùng xe, còn thân mật như vậy, nếu không phải chỗ
này không gặp được người quen, tôi thật sự không có lá gan làm vậy, nhưng trên
đường người đến người đi, ai cũng vội vàng về nhà hưởng thụ hai ngày nghỉ,
không có ai rảnh nhìn hai đứa tôi, tôi cũng không biết giữ kín đáo.
Vừa thấy sắp tới
đường Kiến Quốc Tây, đột nhiên phía sau có tiếng còi.
“Xe đạp phía
trước, sao dính sát vào nhau vậy, tách ra!!”
Tôi và Khang
Duật nhất thời cứng đờ, nhìn về phía sau.
Một chiếc xe
cảnh sát đang theo sau chúng tôi, chú cảnh sát thật vô sỉ cầm bộ đàm la lên.
“Lo học hành
chăm chỉ, luôn tiến về phía trước!!” chiếc loa trên nóc xe khuếch đại âm thanh
của ổng.
Vừa la lên như
vậy, tất cả những người trên đường, cho dù là đi xe đạp, hay đi bộ, đều nhìn về
phía tụi tôi, tôi và Khang Duật lập tức trở thành tiêu điểm để người ta chú ý.
Bọn họ có người
chỉ trỏ, có người lắc đầu thở dài, có người đứng xem kịch vui.
Tóm lại, việc
này gây sự chú ý rất lớn.
Tôi sợ tới mức
chui thẳng vào ngực Khang Duật để trốn.
Đột nhiên, Khang Duật quay người lại, nói với chú cảnh
sát “すみません, 警官 のおじさん, 何 を 言 います?
Tôi trợn tròn mắt, chú cảnh sát trợn tròn mắt, người
qua đường cũng choáng váng.
Mọi người đều im re.
Khang Duật vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh và khó hiểu.
“Làm nãy giờ, thì ra là người Nhật Bản!” một người qua
đường nói.
“Ôi chà, làm gì, thì ra là người nước ngoài, đi, đi,
ông cảnh sát này cũng đúng là rảnh rỗi không có gì làm!!”
“Học sinh Nhật Bản yêu đương, xen vào làm gì!!”
“Người Nhật Bản 16 tuổi là kết hôn được rồi nha!”
“Người Nhật Bản đều trưởng thành sớm!! Loại giáo dục
này thật sự không tốt.”
“Con nít ranh cũng không tốt gì, đi, đi!!”
Mọi người vừa rầm rì thảo luận, vừa chửi bới người
Nhật Bản, sau đó từ từ giải tán.
Chú cảnh sát xoạch xoạch nháy nháy mắt, tay cầm bộ
đàm, cũng không biết muốn nói gì, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ xuống,
xám xịt lái xe ngang qua tôi và Khang Duật.
“Đi thôi, Miểu Miểu!!” mọi người đi rồi, hắn quay
người lại.
Tôi vẫn còn ngây ngốc!!
“Khang Duật, làm sao cậu nói tiếng Nhật được?” đứa si
mê truyện tranh Nhật như tôi còn chưa nói được a, huống chi vẫn là người Đông
Bắc vốn thù Nhật, nhưng mà câu kia tôi cũng hiểu, vì rất đơn giản.
Khang Duật nói, thật xin lỗi, chú cảnh sát, chú nói
gì?
“Biết chút xíu, gần đây bác Trầm học tiếng Nhật, nói
là muốn tham gia hoạt động trao đổi gì đó của khu phố, ngày nào cũng tụng cho
mình nghe, lỗ tai mình mọc kén luôn rồi, cho nên biết được nhiêu đó.”
À, cái này thì tôi hiểu.
“Vậy tại sao cậu nói tiếng Nhật!?” đây mới là trọng
điểm.
Khang Duật nhíu mày, vẻ mặt rất đương nhiên “Tiếng xấu
đương nhiên phải để cho mấy đứa người Nhật gánh!”
Tôi chảy mồ hôi…Khang Duật không chỉ cao hơn, còn mọc
râu, cũng tới tuổi nên mọc râu rồi, có điều mấy cọng râu mới nhú lên này, hơi
dày quá, còn hơi cứng, làm cho cả người hắn không được thoải mái, thật ra hắn
là người da bóng thịt mềm, mấy cọng râu kia lại nhọn, hắn cứ cảm thấy ngứa
miết, cứ muốn gãi, cái này thật ra cũng liên quan tới con mà hắn cầm tinh – con
khỉ vò đầu bứt tai.
Nhịn không được, hắn muốn cạo sạch luôn.
Bác Trầm khuyên hắn “Đừng cạo, để cho nó dài, bây giờ
không cạo được, càng cạo càng cứng, càng cạo càng thô, mày cũng không muốn
thành đầu gấu làm vợ mày sợ chạy đi.”
Tôi ngồi bên cạnh cười khanh khách.
Khang Duật liếc tôi một cái, oán giận nói với bác Trầm
“Khó chịu!!”
“Khó chịu cái gì, đàn ông mọc râu là chuyện đương
nhiên, nhịn đi, đừng nói bác không nhắc mày, vợ mày sợ bỏ chạy thì mày đuổi
theo không kịp đâu!!” bác Trầm lấy dao cạo râu khỏi tay Khang Duật, đột nhiên
liếc tôi một cái, sau đó nháy nháy mắt với Khang Duật “Nói nữa, nhìn vợ mày
xem, trắng trẻo mịn màng, mấy cọng râu này nếu cứng hơn, mày cũng không sợ đâm
vào người ta à.”
Cái gì…có ý gì?
Râu hắn cứng hay không, cùng với đâm vào tôi có liên
quan gì?
Khang Duật gãi gãi cái cằm đầy râu, tầm mắt lại chuyển
về phía tôi, nhìn