
ông ngừng, mưa quất từng hạt
nặng nề vào kính như thể muốn tìm đủ mọi cách chui vào phòng. Kim bất an chốc chốc lại đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm. Ánh đèn vàng cao
áp đủ cho cô nhìn thấy cây cỏ oằn mình trong gió rét. Suốt đêm Kim cứ
trằn trọc với câu hỏi “Làm sao có tiền để ở lại Oxford thêm một năm
nữa?”. Cô đã đổ bao công sức để xin được học bổng của một tổ chức phi
chính phủ và song song đó phải đáp ứng đủ yêu cầu của Đại học Oxford mới được nhận vào ngôi trường danh tiếng này. Vậy mà không lẽ phải quay về
Việt Nam khi chưa hoàn thành chương trình. Bao nhiêu cố gắng lại bỏ phí
đi sao? Mộng du học ở Anh đã được Kim ôm ấp hồi còn là học sinh Trung
học. Cô luôn cố gắng trao dồi tiếng Anh từ những ngày đó, rồi trong suốt bốn năm Đại học, cô vẫn không ngừng truy tìm học bổng và duy trì điểm
số luôn ở mức xuất sắc. Tốt nghiệp ra trường Kim vẫn chưa có cơ hội nên
cô lại tiếp tục xoay xở tìm nơi cấp học bổng và xin các trường Đại học
chấp nhận. Mãi đến ba năm sau khi tốt nghiệp Đại học, khi đã có một công việc thú vị trong một công ty uy tín, Kim mới hạnh phúc có được niềm
vui biến giấc mơ từ thời học sinh thành hiện thực. Đó là cả một quá
trình dài phấn đấu và kiên nhẫn không ngừng. Nhưng giờ giấc mơ đó chỉ
mới thực hiện được một phần, quan trọng nhất là phải hoàn thành khóa học rất nặng bên đây theo đúng thời hạn một năm.
Gia đình Kim tuy rất quan trọng chuyện học nhưng không đủ khả năng để
nuôi cô trong một năm sinh hoạt ở Anh, nơi có mức sống thuộc hàng đắt đỏ nhất thế giới. Lương đi làm của Kim dành dụm được sau ngày ra trường
cũng chỉ đủ cho cô mua sắm đồ đạc trước khi sang đây. Gần sáng, Kim tìm
ra câu trả lời: “Chỉ có một con đường: bất cứ giá nào cũng phải học xong trong một năm như người ta! Cố gắng hết sức đuổi kịp ba tuần nhập học
trễ. Phải làm cho ông trưởng khoa thấy người Việt Nam cũng học hành đàng hoàng không kém ai!” rồi mệt nhoài đi vào giấc ngủ nhiều mộng mị đến
mức ngã lăn xuống nền gạch lạnh như băng. Khu học xá đã tắt lò sưởi
trung tâm để tiết kiệm nhiên liệu.
x
Oái ăm, buổi học đầu tiên của Kim rơi vào sáng thứ bảy, vào cái ngày mà
ai cũng cuộn tròn trong chăn ngủ vùi lười biếng. Ông giáo sư bận quá
nhiều việc nên chỉ dạy vào giờ này. Cô khoác áo lạnh dày cộp, ôm cặp,
xách dù mò mẫm bước ra đường. Trời hãy còn tối, không một bóng người dù
đã bảy giờ ba mươi sáng. Các cửa hàng đóng cửa im lìm chìm khuất trong
màn đêm. Kim bước lên xe bus và là người khách duy nhất trên tuyến đường chạy vào trường. Môn này cô học ở một cơ sở hiện đại nằm gần ga, không
nằm trong trung tâm thành phố cổ kính. Khi bus dừng thả người khách cô
đơn xuống trước khuôn viên khoa, mặt trời cũng vừa hé bức màn dày màu
xám ló ra e thẹn. Kim đột nhiên thấy phấn chấn hơn, cô ngước nhìn cảnh
bình minh lên với ánh hồng pha cam đẹp lạ lùng rồi mạnh dạn lần đầu bước chân vào giảng đường Oxford, nơi được biết bao người trẻ ao ước. Môn
này đã bắt đầu được hai buổi và thu hút khá đông sinh viên nước ngoài.
Tụi Ý ăn mặc diêm dúa, một cặp người Nga tóc hung ngồi đầu bàn, ba người nói tiếng Tây Ban Nha, vài đứa sinh viên Anh mặt đầy tàn nhang đang
ngáp to như trực thăng kêu. Tất cả đều có vẻ không hài lòng thậm chí là
phẫn nộ vì phải đi học vào ngày cuối tuần.
Đúng tám giờ trợ lý Fernando đến phát tài liệu và vào lúc Kim hồi hộp
nhất, giáo sư Baddley xuất hiện. Sẽ chẳng bao giờ cô có thể quên giây
phút ấn tượng đó, một người đàn ông mập mạp, tóc húi cua, mặc chiếc áo
len màu xanh thủy thủ có nụ cười hiền như bụt đang ngồi trên một chiếc
xe lăn bằng điện dần dần tiến vào lớp. Giáo sư Baddley trứ danh đây sao? Kim ngỡ ngàng. Ông là người khuyết tật, chiếc xe của ông phát ra tiếng
“rè rè” làm cô bối rối. Xe chạy ngang qua chỗ Kim, theo phản xạ tự nhiên cô đứng dậy cúi đầu chào giáo sư kính cẩn. Hành động lễ phép này làm
sinh viên trong lớp hơi ngạc nhiên vì bọn chúng vẫn đang vô tư nhai kẹo
cao su. Nhưng giáo sư không lấy đó làm lạ. Ông gật đầu chào lại và tiếp
tục lái xe tiến đến bàn giáo viên. Sau vài phút hướng dẫn, giáo sư điều
khiển xe lui xuống, nhường bục giảng lại cho một sinh viên người Tây Ban Nha. Mỗi người trong lớp phải soạn bài và giảng lại cho các bạn đồng
môn. Vai trò của giáo sư chỉ hướng dẫn chung và chấm bài tiểu luận.
Cuối buổi học giáo sư Baddley lái xe lăn đến bên Kim cười đôn hậu: “Em
là người Việt Nam phải không? Tôi có nghe thầy trưởng khoa nói về trường hợp nhập học trễ của em. Hiếm khi có sinh viên từ Việt Nam. Cố gắng
nhé. Cần gì cứ đến văn phòng của tôi, nếu tôi không có ở đó thì cứ nhờ
trợ lý Fernando”. Kim xúc động lí nhí cảm ơn rồi nép người nhường đường
cho ông lái xe ra thang máy.
Trời đang mưa. Lại mưa. Những cơn mưa trứ danh của Anh, mạnh mẽ, dai
dẳng, rơi mãi không ngừng. Gió thổi những cơn gió rét quất vào mặt Kim
thật thô bạo. Cô quấn khăn vào cổ chặt đến mức gần nghẹt thở phải ho
khan lên. Tụi sinh viên Oxford thích đi xe đạp và khóa xe đầy đường
nhưng Kim biết mình chỉ ở đây không lâu nên chẳng cần mua xe đạp làm gì. Gặp lúc xe h