
i châu Á để hòa mình nhanh chóng vào thế giới châu Âu.
Lệ Chi xinh xắn nhất, trẻ nhất, mới là sinh viên dự bị Đại học gọi là “A level”, nhưng cực kỳ chịu chơi. Lắm hôm khi đi xuống bếp pha trà, Kim
giật mình đụng mặt cô bé từ phòng tụi Tây Ban Nha đi ra lúc đêm khuya.
Kim đã thử khuyên Lệ Chi nhưng cô bé khó chịu ra mặt nên Kim quyết định
“mạnh ai nấy sống”. Nghe đâu Lệ Chi là con một, cha là thương gia, mẹ
trước kia là diễn viên, gia đình giàu có nhưng không hạnh phúc. Yutaka
trái ngược hoàn toàn với Lệ Chi, cô trạc tuổi Kim, tính chững chạc và
không nhan sắc nên sống khép kín. Yutaka học ngành khảo cổ, một ngành
luôn tìm về với quá khứ nên trông cô cũng rất lạ. Bọn Tây ngại tính giữ
kẽ của Yutaka nên thường cũng chỉ giao thiệp với Kim và Lệ Chi. Xem
chừng họ quí Kim hơn vì cô thân thiện nhưng biết dừng đúng lúc, không
quá đà và “dễ dụ” như cô bé Trung Quốc. Nhiều lúc Kim lắc đầu cười cho
những ngộ nhận, trước kia cô cứ tưởng phụ nữ Nhật rất quậy còn con gái
Trung Quốc đoan trang hơn.
Sang đến cuối tháng mười, Kim vui mừng đón một đồng hương mới từ Việt
Nam sang, chị là giáo viên một trường Đại học, sang tu nghiệp theo
chương trình hợp tác với khoa Hàng Hải, sẽ chỉ ở Oxford bốn tháng. Mấy
ngày đầu Thúy Hà phải nhờ Kim dẫn đi giới thiệu trường
và giúp làm một số giấy tờ. Kim ngỡ ngàng nhận ra Thúy Hà hoàn toàn
không hợp với mình. Chị nói tiếng Anh chưa rành nhưng hay ra vẻ ta đây,
thích lên giọng đàn chị dù chỉ hơn Kim một tuổi. Kim thường nhìn cái
cách “dốt mà làm như hay chữ” của Thúy Hà mà ngẫm đến lời giáo sư trưởng khoa: “Ở những trường Đại học danh tiếng, đôi khi người ta cũng buộc
phải cấp bằng cho những nhân vật đặc biệt vì lý do ngoại giao hay chính
trị”.
Chán thực lực của Thúy Hà đã đành, Kim còn bất mãn với tính nết của cô
bạn đồng hương. Có tí nhan sắc và dù đã có chồng với một con trai hai
tuổi, Thúy Hà vẫn lúng liếng đưa tình với tất thảy bọn con trai ở đây,
dù da đen hay da trắng, miễn vạm vỡ và đẹp trai là được. Cái vẻ lẳng lơ
lộ liễu như Thị Mầu của Thúy Hà làm Kim xấu hổ khi có ai đó hỏi “Bạn và
Thúy Hà cùng là người Việt Nam hả?”.
Kim thất vọng nghĩ mình tìm không ra một người bạn tâm giao ở đây, trong lớp bị lạc lõng đã đành, về khu học xá cũng chỉ là những mối quan hệ xã giao. Có thể bọn Tây không lạnh lùng, thậm chí còn sẵn sàng giúp đỡ,
nhưng bản thân họ cũng luôn bận rộn, mà Kim thì thấy thật tự ti. Vài anh chàng người Anh đẹp trai như hoàng tử William, chắc xuất thân từ gia
đình quyền thế, đôi khi làm Kim rụng tim nhưng cô biết họ không dành cho mình. Cũng có chàng xấu trai và mặt đầy tàn nhang, nhiều lúc Kim muốn
kết thân nhưng họ lại có vẻ mặc cảm. Những anh chàng nước ngoài khác đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ mọi màu da, sang hèn các loại, đẹp trai
cỡ Brad Pitt không thiếu mà ngáo ộp như một chàng Ivan nông dân cũng rất nhiều. Ai cũng “thủ”, tự tôn, tự ti rộn cả lên. Rốt cuộc, Kim kết luận: “Đừng mơ mộng gì nữa!”
Từ ngày bị Fernando nói thẳng đến mức tự ái không thèm nhìn mặt anh, Kim tìm ra nguồn khác để trút những than thở của mình. Cô hay viết email về kể khổ và nhận được những lời động viên của bạn bè bên nhà. Tuy nhiên
họ thường làm cô khó chịu. Có người vô tư hô khẩu hiệu: “Người Việt Nam
mình ở đâu cũng giỏi!”. Người thì tin tưởng cô tuyệt đối: “Kim phải đứng nhất lớp đó nhé!”. Kẻ khác thuộc hạng “ếch ngồi đáy giếng”, chúc cô một câu xanh lè: “Học giỏi cho tụi Tây lé mắt luôn!”. Kim bực mình nghĩ lỗi này do các phương tiện truyền thông chỉ đua nhau ca ngợi những gương
mặt Việt Nam thành công ở nước ngoài, rồi báo chí hè nhau hoan hô các
học sinh – sinh viên đoạt giải thưởng và các huy chương quốc tế. Nhưng
những trường hợp đặc biệt này chiếm bao nhiêu phần trăm? Còn bao nhiêu
du học sinh học hành lẹt đẹt, ngoại ngữ lõm bõm, cày ngày cày đêm cũng
chỉ mong vượt qua được ngưỡng không bị điểm liệt sao họ không đưa tin?
Rồi chịu khó lên mạng Internet mà xem, ở khắp nơi trên thế giới còn bao
nhiêu sinh viên Việt Nam bế tắc đến nỗi phải vào bệnh viện tâm thần hay
thương tâm nhất là tự hủy mình, sao báo chí không lên tiếng? Kim căm
ghét cái thói sĩ diện và hay ca ngợi của dân mình. Hay là càng tự ti nên mới càng tự tôn, dạng như Thúy Hà, giáo viên Đại học đó? Nắng vàng trong vắt nhẹ nhàng đậu trên vai Kim. Một ngày thật hiếm hoi thấy bầu trời trong xanh hơn. Kim rảo bước vào trường qua cánh cổng gỗ xưa cũ và uy quyền. Cô có hẹn đến văn phòng của giáo sư Baddley.
Giáo sư đón cô bằng nụ cười thân thiện nhưng Kim vẫn thấy hết sức hồi
hộp.
Giáo sư hỏi:
- Bài tiểu luận này em có nghĩ rằng đã làm hết sức mình chưa?
- Dạ… dạ… – Kim cố nén trả lời thật nhỏ nhẹ – Dạ rồi!
- Em lấy thông tin từ đâu? – Giáo sư hiền lành nhìn Kim đang mướt mồ hôi, cười khích lệ nhắc – Hít sâu, thở đều!
- Từ Internet, từ các sách em đã ghi vào tiểu luận mục “Tham khảo”, và từ…
- Từ đâu?
- Từ… Fernando Carvalho, trợ lý của thầy – Kim lúng túng thú nhận, cô chợt nhớ mình chưa trả tài liệu cho anh từ dạo không nhìn mặt nhau
đến nay – Có vấn đề gì k