
ngây thơ lắm”. Kim nhảy dựng lên: “Là sao?”. Fernando bật cười: “Vì em thi lại! Thi lại thì chỉ được sáu mươi phần
trăm, đủ đậu thôi! Không lẽ Portlock tự nhận mình đã lỡ tay “tàn sát”
một sinh viên giỏi ở lần thi trước nên lần này mới cho điểm cao như
vậy?”. Kim bán tín bán nghi nhưng khi cô đi thi, quả thật giáo sư
Portlock tuy có vẻ rất ngạc nhiên vì cô làm bài quá kỹ vẫn chỉ cho cô đủ điểm đậu sau khi gặng hỏi nhiều lần: “Có ai làm dùm em không?”. Kim thở dài ngao ngán, cô dám hỏi ngược lại “sát thủ máu lạnh”: “Thầy truy em
nãy giờ cả tiếng đồng hồ rồi mà còn không tin vào khả năng phán đoán của mình sao?”. Portlock liếc cô một cái đầy lạnh lùng rồi nói tạm biệt.
Kim ra khỏi phòng thi, cô uể oải gọi điện cho Fernando: “Xong rồi! Anh đoán hay như thần! Ổng còn gặng hỏi “Có ai làm dùm không?” làm em
tức điên lên được”. Fernando cười lớn trong điện thoại, anh dặn cô chờ
mình ở bãi giữ xe: “Anh cũng gần xong việc rồi, để anh chở em về luôn!”.
- Ủa! – Fernando thấy Kim đang ngồi tiu nghỉu ở bậc thềm – Sao mặt em tối hù vậy?
Kim ngơ ngác hỏi lại:
- Tối hù là sao?
- Bình thường thấy sáng sủa lắm, hào quang túa ra tùm lum –
Fernando lại giở giọng trêu chọc ra – Thi xong rồi sao không thư giãn
đi?
- Em thấy mình cực khổ nhiều quá mà thành quả thu được chỉ là cái nhìn nghi ngờ của ông Portlock và số điểm thấp lè tè.
Fernando làm bộ quạu:
- Chứ anh thì sao? Anh có thi đâu mà cũng cực khổ, ở Mỹ đồng
nghiệp toàn đi hộp đêm chơi, còn anh bỏ về khách sạn lo sửa bài cho em,
khuya nào cũng hai ba giờ mới ngủ. Và anh thu được cái gì chứ? Được cái
mặt bí xị của em đó!
Kim bật cười, cô lỏn lẻn: “Em quên chưa cảm ơn anh!”. Fernando
không đáp, anh nhún vai tỏ vẻ không thèm rồi nói: “Thôi mình về!”. Giờ
mỗi lần nói “về” có nghĩa là họ sẽ về nhà Fernando, nơi có cái bếp nhỏ
sạch sẽ và căn phòng ngủ ấm cúng của anh. Đã từ lâu Fernando và Kim
không muốn đề cập đến những gì sẽ diễn ra sau khi cô tốt nghiệp. Họ
tránh không nói về viễn cảnh Kim sẽ quay về Việt Nam và tương lai hai
người không thể ở gần nhau. Dù không muốn nghĩ đến, Kim vẫn thường tự
hỏi làm sao cô có thể chịu nổi cảnh không có Fernando kế bên chăm sóc.
Về đến nhà, Kim nhìn Fernando hỏi thật thà: “Anh thấy em đỡ “tối
hù” chưa?” là Fernando không nhịn được cười. Anh gần như lao vào cô với
những nụ hôn dồn dập. Lúc buông Kim ra, Fernando cũng thật thà không
kém, thú nhận: “Nè, anh ước gì em đừng đem ba cái chuyện thi cử học hành của mình ra làm phiền anh nữa! Ở Mỹ anh nhớ em kinh khủng mà về đến nơi chỉ nghe toàn chuyện ông Portlock”. Kim nhìn anh nghiêm túc: “Nhưng nếu anh không dạy em thì em cũng không yêu anh đâu!”. Fernando làm ra vẻ
đau khổ rên rỉ: “Trời ơi! Lợi dụng!” làm Kim phải dụi đầu vào ngực anh
vỗ về: “Thôi mà, thôi mà…”. Họ ôm ghì lấy nhau và ước rằng thời gian
đừng trôi nữa.
Kim đã bảo vệ xong luận văn Cao học, hội đồng chấm thi đa phần tỏ
vẻ thân thiện chỉ có giáo sư trưởng khoa hay hỏi nhiều câu gài bẫy. Họ
bảo cô ra ngoài chờ hội đồng họp lại. Kim thấy lòng trống rỗng, một năm
học đã dần trôi và cái giờ phút cuối cô sắp đến đích lại đơn điệu đến
như vậy. Kim đã đề nghị Fernando đừng đến với lý do với lý do thấy anh,
cô sẽ còn run hơn.
Sau khi hội ý nửa tiếng, cuối cùng giáo sư trưởng khoa thay mặt
cho hội đồng thi báo tin cho Kim: “Chúc mừng em, em đã bảo vệ thành
công. Vậy là coi như em đã hoàn thành khoá cao học trong một năm – Ông
ta ngừng lại, nhìn xoáy vào mặt Kim – Điều này thật tình hồi đầu năm tôi không nghĩ em sẽ làm được!”. Kim gật đầu cảm ơn ông, lòng tự hỏi phải
chăng mình vẫn còn bị phân biệt. Cô tìm gặp giáo sư Badley đang lăn xe
ra.
- Thầy! Cho em cảm ơn thầy một tiếng!
- Không cần đâu! – Giáo sư có vẻ mệt mỏi – Em đã nỗ lực rất nhiều mà.
Kim ấp úng:
- Dạ, nhưng dù sao…
- Tôi rất tiếc vì kết quả hội đồng thi chấm em không như tôi dự
đoán. Đáng lý em có thể đậu cao hơn. Nhưng thôi, vượt qua chính mình là
quan trọng nhất.
Kim đứng lại suy nghĩ, có thể giáo sư trưởng khoa không muốn công
nhận một người nước ngoài có nền giáo dục đáng lo ngại như cô. Kim thở
dài rồi vào thư viện. Cô định gởi email báo tin cho gia đình ở Việt Nam
mình đã hoàn thành không được xuất sắc lắm khoá cao học nhưng dù sao
cũng “vượt qua chính mình”. Cô ngạc nhiên thấy trong hộp thư có email
của giáo sư Portlock. Ông ta còn muốn gì nữa chứ? Kim đọc thư Portlock
xong thì không còn tâm trí nào viết cho ai khác. Cô đóng hộp thư mình
lại và chạy đi tìm Fernando. Anh đang làm việc chăm chú trong phòng của
mình. Kim ào vô như một cơn gió rồi khoá trái cửa lại. Fernando ngẩng
lên ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Đừng có nói với anh là em bảo vệ luận văn không thành công nghe!
Kim thở dốc nói:
- Dĩ nhiên là thành công rồi … Anh đã duyệt qua thì ai dám cho rớt chứ!
- Rốt cuộc thì chuyện gì nữa đây? – Fernando lắc đầu hỏi.
- Anh không tưởng tượng được đâu. Giáo sư Porno, trời đất ơi sao
em cứ lộn hoài, giáo sư Portlock viết email cho em – Kim nói nhanh muốn
hụt hơi – Ông ta mời em làm một