
tính Fernando “nói là làm”, Kim hết hồn co giò chạy. Sau lưng cô anh phùng mang trợn má đuổi theo rất sát. Hai người chạy hết một
hàng lang, hai tầng lầu, chạy luôn ba lượt quanh vườn cây khu học xá mới có kết quả cuối cùng. Fernando tóm được Kim nhưng anh không còn sức rứt bất kỳ một sợi tóc nào của cô cả.
- Trời ơi! Trình độ marathon của em tiến bộ đáng ngạc nhiên –
Fernando thở dốc – Thậm chí em còn muốn qua mặt “huấn luyện viên” nữa.
Bộ em muốn luyện để tham gia “Ngày Marathon” truyền thống ở Luân Đôn hả?
- Đừng rứt tóc em – Kim hình như vẫn còn sợ – Em xin chừa!
Van xin xong Kim ngã lăn ra cỏ vì kiệt sức, mặt cô tái mét không
biết vì mệt hay sợ, mắt mở to đầy e ngại. Fernando ôm cô vào lòng thương cảm: “Anh giỡn thôi mà! Em sợ anh dữ vậy sao?”. Nghe Fernando hỏi xong
Kim chợt khóc nấc lên thê thảm: “Chứ còn gì nữa! Anh toàn ăn hiếp em!”.
Fernando bật cười nhìn cô người yêu bé nhỏ khóc như ri: “Thôi được rồi,
được rồi! – Anh bồng cô trên tay – Về nhà anh đi, anh đền bù cho. Tội
nghiệp!”.
Ở nhà Fernando, Kim tha hồ nằm dài trên giường nhìn anh lăng xăng
nấu nướng đền bù. Anh dọn lên bao nhiêu là món và Kim chỉ việc ung dung
thưởng thức một cách nhiệt tình. Thậm chí lần này cô còn không thèm giả
bộ dành rửa chén lấy lệ. Fernando dọn dẹp xong lại tiếp tục gọt trái
cây, pha cocktail cho Kim uống. Cô có vẻ rất hài lòng, lúc nào cũng có
nụ cười túc trực trên môi. Bất chợt Fernando nhìn đồng hồ, anh làm ra vẻ thảng thốt: “Mười giờ rồi! Em về chưa anh chở về để khỏi đổ thừa anh
không nhắc! Mau lên! Đứng dậy! Đi về!”. Kim chưng hửng, cô hết nhìn đồng hồ lại nhìn Fernando. Cuối cùng Kim đứng lên,giọng sũng nước: “Anh đuổi em về hả?” rồi lếch thếch đi ra phía cửa. Fernando mỉm cười chậm rãi
đến bên Kim. Anh ôm siết cô vào lòng và hôn lên đôi môi hờn dỗi của cô
thật lâu. “Ở lại với anh nhé! – Fernando thì thầm – Anh nhớ em như
điên!”.
Kim ở lại không chỉ có đêm đó mà còn tiếp thêm hai ngày cuối tuần. Cô đắm chìm trong vòng tay âu yếm và những nụ hôn nồng nhiệt của
Fernando. Họ thì thầm vào tay những lời yêu thương chân thành trong niềm hạnh phúc vô biên lần đầu được thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Kim vùi mặt vào vòm ngực bình yên của Fernando, ước gì thời gian quay ngược lại để có thể đến với nhau sớm hơn mà không cần thử thách nhiều như vậy.
Buổi sáng Fernando đánh thức Kim dậy lúc mặt trời đã lên khá cao cùng
những nụ hôn dịu dàng và khai đồ ăn sáng chu đáo “dâng” đến tận giường.
Cô muốn được mãi ở lại nhà anh nhưng đến tối chủ nhật Fernando bắt buột
phải chở “búp bê tóc đen” về khu học xá, sáng mai anh đi Mỹ công tác.
Fernando căn dặn:
- Em ráng tiếp tục làm bài nhé, làm hết phần nào gửi qua email cho anh phần đó. Ở Mỹ anh tuy phải làm việc cả ngày nhưng tối về khách sạn
anh sẽ thức đọc bài cho em. Em bị khó khăn chỗ nào cứ viết cho anh biết – Rồi Fernando mỉm cười, nháy mắt – Anh sẽ làm “remote control”, chỉ đạo
từ xa cho em!
- Kim hôn tạm biện Fernando, cô hứa sẽ làm theo lời anh “dạy bảo”
rồi lên lầu về phòng mình bằng những bước chân bay bổng. Đôi cánh tình
yêu đang nâng Kim lên. Quả như Fernando dự đoán, Kim gặp không ít khó khăn trong bài
làm của mình. Cô làm bài mệt mỏi và mỗi sáng lại gởi email cho anh.
Fernando sửa bài cho Kim từng chút một và viết hẳn một “giáo trình” soạn riêng cho cô. Kim càng làm càng hăng và nghĩ chắc Fernando càng đọc
càng mừng vì cô gần đến đích. Thế nhưng khi Kim bảo cô đã hoàn thành bài thi và sắp nộp “cho xong cho rồi”, Fernando hốt hoảng gọi về “xạc” cô
một trận tơi bời: “Em khùng hả? Tất cả những tính toán đó chỉ là một
phần của bài thi thôi! Giáo sư Portlock sẽ cho em chết liền tức khắc. Em còn phải làm thêm phần nghiên cứu thị trường, khả năng hoà vốn và các
phần phụ lục nữa”. Kim lại tiếp tục làm bài, cô oải quá và thường hay
bực tức nghĩ Fernando quá lo xa. Kim vào thư viện tìm đọc lại những bài
thi năm ngoái đạt điểm cao, chúng cũng đơn giản chứ không “cầu kỳ” như
Fernando bắt buột. “May mà Fernando không làm giáo sư, nếu không còn
“giết” sinh viên dã man hơn cả Portlock nữa”. Tuy nghĩ thế nhưng Kim
không dám cãi lời anh. Fernando đi Mỹ một tháng về Kim vẫn chưa làm xong bài thi vì khối lượng bài quá đồ sộ, cô tự nhủ: “Bài thi học kỳ mà còn
cực khổ hơn làm luận văn. Lần này ông Portlock mà cho rớt mình sẽ gọi
thẳng vào mặt ổng là Porno”.
Fernando cầm xấp bài dài mấy chục trang của Kim, ra lệnh:
- Em bảo vệ thử trước anh đi. Nếu anh cho qua thì mới hy vọng giáo sư Portlock cho em đậu.
Kim ngao ngán:
- Anh còn khó hơn ổng nữa. Làm xong bài thi này em rành việc thành lập doanh nghiệp còn hơn một chuyên gia thứ thiệt!
- Vậy thì tốt!
Kim “bảo vệ” bài thi với Fernando xong, thấy anh có vẻ hài lòng,
cô háo hức hỏi: “Theo anh giáo sư Portlock sẽ cho em điểm B hay A?”.
Fernando nhún vai: “Em không nên quan tâm đến điểm nhiều như vậy. Nếu
anh là Portlock, dù em có làm tốt đến đâu anh cũng chỉ cho em đủ điểm
đậu thôi”. Kim ngơ ngác: “Tại sao chứ?”. Fernando đưa tay vuốt tóc cô,
cười rất “bề trên”: “Em còn