
không thốt nổi nên lời, cuối cùng cô chỉ đủ sức nói – Sao em có thể yêu một người tỉnh táo đến như vậy?
Kim nhảy ra khỏi giường, cô vừa vội khoác áo vừa lao ra khỏi
phòng. Fernando nghe tiếng cô sập cửa bỏ đi. Anh không muốn đuổi theo vì chẳng biết phải nói gì. Anh nằm lại, đau lòng vì bị Kim cho là “tỉnh
táo” như thể gián tiếp nói anh không có trái tim. Fernando khổ sở thấy
sự giận dữ của Kim thật vô lý. Ít ra cô cũng nên cho anh có thời giờ lý
giải dự án bên Mỹ quan trọng như thế nào cho trường, có ích cho sự
nghiệp của anh ra sao và đó là một vinh dự lớn không phải ai cũng có cơ
hội. Fernando thở dài trách Kim sao không nghĩ chính anh cũng rất buồn
phải xa cô và tại sao cô có thể lầm lẫn giữa chuyện anh bỏ cô và chuyện
anh đi Mỹ là một. Anh vẫn có thể đi Mỹ hay cô vẫn có thể về Việt Nam
nhưng hai người tiếp tục duy trì mối quan hệ của mình, như thế không
phải là khôn ngoan hơn việc giận dỗi đòi bỏ nhau sao?
Lúc Fernando uể oải ngồi dậy, anh chợt nhận ra Kim chưa bao giờ đi từ nhà anh về khu học xá một mình. Chỗ này không có xe bus và Kim sẽ
phải đi bộ băng qua rừng một đoạn khá xa. Trời vào thu đã sụp tối rất
nhanh. Fernando vội vã chạy xuống xe đi tìm Kim. Cô đã đi được một quãng dài, gió thổi rất mạnh và rét mướt làm tóc Kim tung bay tứ phía.
Fernando thở phào gặp được Kim, anh xuống xe đến bên cô và thấy Kim đang tái mét vì run sợ. Nhận ra không phải người lạ, Kim mừng rỡ nhưng rồi
cô rúm người lại từ chối vòng tay Fernando đưa ra. Fernando ôn tồn:
- Em lên xe đi! Anh chở em về khu học xá!
- Không! – Kim từ chối dù lòng rất muốn – Cảm ơn!
- Đừng có bướng! – Fernando bắt đầu mất bình tĩnh – Lên xe đi em!
Kim gào lên:
- Không! Em không cần anh!
Fernando cũng quát lớn:
- Em muốn đi bộ về một mình lúc trời tối như vậy hả? Em muốn bị thằng nào nhào ra hiếp đến chết hả?
- Còn hơn là bị anh hiếp! – Kim thốt xong biết hối thì đã muộn.
Fernando nhìn Kim bằng ánh mắt vô cùng tổn thương. Anh lôi cô lên
xe. Kim không muốn gây chuyện nữa khi thấy Fernando đang rất giận. Nhưng xe càng về gần đến khu học xá Kim càng tỏ vẻ lo sợ. Cô như thấy được
những ngày tháng sắp đến của mình ở Oxford mà không có Fernando bên
cạnh. “Em… em không về đâu – Kim run rẩy nói – Em… không thể!”. Fernando dừng xe lại hỏi “Em muốn gì?”. Có thể anh không cố ý khi hỏi bằng một
giọng mệt mỏi nhưng Kim tự thấy mình thừa kiêu hãnh để không van xin
anh. “Em muốn đi bộ về một mình – Kim đề nghị – Anh cho em xuống!”.
Fernando suy nghĩ một chút rồi xuống xe vòng qua bên kia mở cửa cho Kim. Chỉ còn một đoạn ngắn là đến nơi, Fernando đứng yên chờ cô vô đến khuôn viên ngôi nhà rồi mới thở dài lên xe quay về.
Kim cố lết lên đến căn phòng lạnh lẽo của mình. Cô oà khóc nghĩ
mình bị Fernando “lừa” một vố quá đau. Nếu biết sẽ đi Mỹ, ai khiến anh
làm cho cô trở nên yêu anh đến mức này. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi Kim đã trải qua quá nhiều cảm xúc lớn lao: hồi hộp chờ bảo vệ luận văn,
căng thẳng trong phòng thi, thất vọng vì đậu không cao, mừng rỡ được
giáo sư Portlock mời làm trợ lý, hạnh phúc trong vòng tay nồng nhiệt của người của người yêu và cuối cùng là đau khổ kinh khủng với cảm giác bị
bỏ rơi. Kim thấy mình nhảy từ bờ bên này sang bờ bên kia của một vực sâu thăm thẳm, và cứ lao mình nhảy hùng hục như thế hết vực này đến vực
kia. Cô kiệt sức hoàn toàn. Đầu đau nhức đến từng tế bào bé li ti, Kim
tưởng như có thể tự mình bổ đầu ra rồi cằm muỗng múc từng mớ óc ăn cho
kỳ sạch. Ôm đầu rên rỉ trong một trạng thái điên điên suốt đêm không thể chợp mắt, đến sáng Kim tự nghĩ mình đã có một quyết định “sáng suốt”:
Phải bỏ Fernando trước khi anh ta bỏ mình. Cô liên lạc với tổ chức cấp
học bổng nói mình đã hoàn thành khoá Cao học và xin đặt vé máy bay sớm
để được về nước. Lời đề nghị gấp gáp của Kim không thể thực hiện, họ hứa sẽ cho cô về Việt Nam trong ba tuần nữa. Kim rũ ra thất vọng “Rốt cuộc
mình cũng phải đi sau Fernando” rồi rũ ra nằm li bì ngủ suốt hai mươi
bốn tiếng đồng hồ khiến bọn sinh viên chung nhà lo sợ phải đạp cửa xông
vào. “Chúa ơi! – Bọn chúng nhăn mặt xót xa nhìn Kim mắt to mắt nhỏ,
miệng méo xệch, mũi đỏ ửng, mặt ngờ nghệch ngóc đầu dậy – Mày không còn
ra hình người nữa, Kim!”. Thuỵ Vũ nấu cháo đem lên tận giường đau lòng
nhìn Kim tóc tai bờm xờm, áo ngủ mướt mồ hôi cáu bẩn, chẳng kịp đánh
răng rửa mặt chụp tô cháo húp rột rột rõ kêu hết tô này sang tô khác như người chết đói không kịp lau miệng. Chị than thầm: “May mà không anh
chàng hâm mộ nào chứng kiến, nếu không cả Mauricio lẫn Fernando chắc
chạy mất dép!”.
Đêm đó Thụy Vũ ở phòng Kim, giúp cô tắm rửa, thay drap giường sạch sẽ rồi ngủ lại theo lời đề nghị của cô: “Đừng bỏ em một mình!”. Thuỵ Vũ tưởng Kim bảo vệ không thành công luận văn nên hoá điên, sợ cô tự tử
đến nơi. Kim cười nắc nẻ: “Trời, em cũng biết học hành đàng hoàng chớ
bộ. Tại bị bồ đá!”. Tâm sự xong cô chợt thấy nhẹ người, nghĩ cảm xúc bị
“đá” cũng “hay hay”. Hai chị em nằm chung trên chiếc giường hẹp cười đùa khúc khích. Kim nhận ra hai người có thể gần