
cio! Anh ta có máy in trong phòng.
- Mauricio? – Fernando hơi lên giọng – Anh ta có bị thi lại môn nào không?
- Không! Tại sao anh “trù” anh ta thi lại? Anh chàng có vẻ học
hành tài tử đó đậu hết, thậm chí còn có điểm cao nữa, toàn điểm A và
điểm B, từ bảy mươi phần trăm trở lên thôi. Học Nông Nghiệp sướng thật!
Toàn là thầy hiền lành. Còn mấy cha Kinh Tế toàn là đồ “cà chớn cà
cháo”, cỡ ông “Porno” không thì giết người ta hết còn gì!
Fernando cố nén cười thấy Kim lên cơn văng tục tùm lum. Anh biết
cô đang bị stress hành hạ. Fernando hôn lên tóc Kim rồi đưa cho cô một
con búp bê nhỏ có dáng vẻ rụt rè dễ thương: “Tặng em nè! Anh đem từ bên
Mỹ về đó. Nó giống em không?”. Kim không thèm lấy, chỉ liếc mắt nhìn hờ
hững làm Fernando cụt hứng. “Anh biết rồi, em chỉ thích tặng áo tắm hai
mảnh thôi – Fernando nổi cơn ghen bóng gió – Mà người tặng phải tự tay
ướm lên người em kìa!”. Kim không đáp. Fernando buồn bã quay lưng bỏ về: “Thôi em làm bài tiếp đi!”.
Fernando đi rồi Mauricio gõ cửa thò đầu vô lo lắng: “Fernando có
la em nhiều vì tội thi rớt không?”. Kim thở dài não ruột: “La cái gì,
làm như em muốn vậy đó! Thôi chắc em đi ngủ đây, học hành gì nữa chứ!”.
Mauricio nhìn cô thương cảm: “Hay đi bơi đi, bơi về mệt sẽ ngủ ngon. Giờ em cũng ngủ không được đâu”. Không đợi Mauricio năn nỉ lâu, Kim gật đầu cái rụp. Hai người chở nhau trên chiếc xe đạp đòn ngang đi lên hồ bơi.
Mauricio tế nhị đi đường vòng tránh những đoạn vào trường có thể gặp
phải “hung thần”. Kim vừa thấy nước đã nhảy xuống bơi cật lực làm
Mauricio phải bơi đuổi theo hùng hục. “Đi bơi với em xong rã rời cơ thể. Công nhận em bơi khoẻ thế, đúng là “máu lửa” – Mauricio chia tay Kim
trước cửa phòng – Thôi anh vô “làm một giấc” đây”. Em cũng ngủ đi nghe!
Đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Giá mà anh thi rớt vài môn cho em đừng bị thi
lại môn này anh cũng cam lòng. Tội nghiệp quá!”. Kim mỉm cười méo xệch,
cô cảm động nắm tay Mauricio lí nhí: “Cảm ơn anh”. Mauricio ôm cô vào
lòng vỗ về: “Thôi ráng lên, Lolita! Dù em có rớt bao nhiêu môn, có trượt bằng Thạc sĩ đi chăng nữa anh vẫn luôn thích em”.
Kim vào phòng gieo mình xuống giường, từng thớ thịt giãn ra nhưng
đầu cô vẫn căng như sợi dây đàn. Kim ôm con búp bê bị hắt hủi vào lòng,
thút thít: “Tội nghiệp! Tội nghiệp!”. Giờ cô mới nhận ra con búp bê có
mái tóc dài màu đen.
Sáng thứ hai, Kim nộp bài thi môn “Quản trị nhân sự quốc tế”, bà
giáo đọc tại chỗ, phỏng vấn cô mười lăm phút rồi bảo luôn: “Em được điểm A, tám mươi bốn phần trăm. Còn bài thi giữa học kỳ làm chung với nhóm
em được bảy mươi phần trăm”. Kim cười hạnh phúc cảm ơn bà, môn này cô
không hề “nhờ vả” gì đến Fernando, anh cũng không giỏi làm nhân sự lắm
đâu. Người gì mà nguyên tắc cứng ngắt thật đáng ghét. Ở phòng giáo vụ
Kim rà lại điểm các môn khác: “Coi như mình chỉ còn thiếu nợ bài thi của ông Porno, à không, ông Portlock và cái luận văn tốt nghiệp nữa là
xong”. Luận văn làm với giáo sư Baddley, Kim thấy không có gì lo ngại vì cô đã làm chắc phần cốt lõi, chỉ “thêm mắm dặm muối” tìm số liệu và ví
dụ trên internet cho hoàn thành mấy chục trang.
Kim muốn đến văn phòng gặp Fernando nhưng hơi ngại, cuối cùng cô
đi vào thư viện tìm sách chuẩn bị tối nay bắt tay vào làm lại bài thi bị rớt. Kim bực bội rà thấy trên máy vi tính tất cả sách cần thiết cho môn này đã bị mượn hết. Mùa thi đã qua, sao sách lại bị vét đến mức này?
Kim chắc chỉ có cái đám sinh viên nước ngoài trong nhóm bị rớt của cô
đang giữ số sách này. Kim gọi điện cho vài đứa và ngạc nhiên nhận ra bọn chúng vẫn còn đang xả hơi sau kỳ thi và chuẩn bị nghỉ hè. Thì ra không
ai có ý định hai tháng sau thi lại như Kim, họ oải quá muốn năm sau học
lại và lại gia nhập vào một nhóm nào đó. “Bọn họ không bị áp lực thời
gian. Năm nay chưa xong thì còn năm sau – Kim ngao ngán – Chỉ có mình là phải xong hết trong một năm”. Suy nghĩ mãi không biết ai đang giữ sách, Kim đánh bạo đến hỏi thủ thư. Cô thật tình kể hoàn cảnh của mình: “Tôi
bắt buột phải thi trả nợ trong hai tháng nữa! Tôi cần gấp số sách này
lắm. Cho tôi biết tên người nào đang giữ chúng, tôi sẽ đến xin mượn lại
hoặc photo”. Người thủ thư gõ vài động tác lên bàn phím và trả lời cho
Kim: “Fernando Carvalho, hệ Nghiên cứu sinh”.
Kim suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao Fernando lại làm như
vậy. Anh muốn “giết” cô, triệt đường thi cử hay bắt cô phải quỵ luỵ
mình. Giấu hết sách thì làm sao cô sống nổi. “Đồ độc ác!”. Kim vừa lầm
bầm vừa tìm đến phòng Fernando, định hỏi cho ra lẽ. Giống mọi lần, phòng anh không đóng kín và bóng tụi sinh viên nữ luôn chập chờn bên trong.
Kim kiên nhẫn chờ mọi người ra hết mới rụt rè đẩy cửa bước vào. Fernando đang cúi xuống máy tính, mặc nghiêm trang và buồn bã.
- Chào anh! – Kim là ra vẻ khách sáo – Anh khoẻ không?
Fernando gượng cười, khách sáo không kém:
- À! Khoẻ, cảm ơn!
- Em đến để …
- Để xin lỗi anh phải không? – Fernando nhìn cô gợi ý.
Kim chưng hửng:
- Sao? Tại sao phải xin lỗi anh chứ?
- Vì em đã làm anh buồn – Fernando thiểu não – Anh