XtGem Forum catalog
Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323372

Bình chọn: 9.5.00/10/337 lượt.

đến thượng Hải được ba tháng, mỗi ngày bận rộn ngủ không đủ sáu

tiếng, lại chỉ có thể duy trì tình bạn bình thường với cô, tận cho đến

hôm bất ngờ tối hôm đó gặp cô và Trần Duyệt mới khuấy động tình cảm

hoang mang trong lòng anh. Nếu như có một ngày nào đó cô thuộc về môt

người đàn ông nào đó, anh mong muốn mình chính là người đàn ông đó.

Tuy rằng anh tuyên bố công khai muốn theo đuổi cô, trên thực tế, sau

khuôn mặt tươi cười của anh là sự phòng thủ bản năng, đó rõ ràng là cảm

giác thận trọng. Có thể Lucia nói đúng, có lẽ trong tiềm thức của anh

quả thực thích những khó khăn mang tính khiêu chiến cao, kết quả chính

anh lại bị vướng vào. Đến giờ anh vẫn còn nhớ đêm hôm đó cô gọi anh bằng Dịch Phàm, sự đau đớn không kịp phòng thủ này quá bất ngờ đâm vào anh,

thực sự làm anh không thể hít thở được. Sau đó là cảm giác nhục nhã

không thể chịu đựng nổi, nhất định anh điên rồi mới có thể đem lòng tự

tôn của mình để mặc cô giày xéo. Anh cho rằng cô sẽ giải thích gì đó,

nhưng cô lại chỉ im lặng, cuối cùng anh vị sự kiêu ngạo của mình mà bỏ

đi, không thể cứ điên rồ như vậy.

"Vì sao lại là cô ấy, mà không phải là em?"

Anh không thể trả lời câu hỏi này, mà cũng không có câu trả lời. Cô

miệng lưỡi sắc bén, lần nào cũng đốp chát lại khiến anh không thể phản

bác lại được. Anh nhớ lại thởi sinh viên từng đọc qua một quyển sách,

nói bất kể một cô gái có ghét bạn hay không, chỉ cần bạn tặng cho họ một bó hoa, như vậy xác suất bị họ từ chối sẽ là 0,1%, vậy mà xác suất 0,1% này lại xảy đến với anh hết lần này tới lần khác. Ngay cả cô cũng không biết xấu hổ gật đầu biểu thị là thích anh, vậy rốt cuộc đó có thật sự

là yêu hay không?

Vào lúc này, hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối hơn, Nhan Cảnh Thần

vẫn ngồi trong xe nhớ lại những chi tiết ngày đầu ở chung, tâm trạng cô

đơn vừa rồi lại hoàn toàn được thay thế bằng tâm trạng dở khóc dở cười,

anh thậm chí còn không thấy được khóe miệng mình không tự chủ được hơi

cong lên.

Anh vừa đánh xe ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Cô Dung.

Nhưng kỳ lạ là điện thoại của cô luôn báo bận.

Gọi điện cho cô không được làm anh có linh cảm lo lắng.

Linh cảm này nghe tựa như không thể tin được, nhưng kinh nghiệm nói

cho chúng ta biết, linh cảm thường không bao giờ chính xác. Lúc đó Diệp

Cô Dung đang ở trên tàu điện ngầm, tín hiệu rất kém.

Lúc tan tầm cô nhận được điện thoại của La Tố Tố, biết được hôm nay

là sinh nhật của Vương Vũ Dương bạn trai cô ấy, còn gọi một số bạn bè

cùng nhau tụ tập. Nơi đó khá xa, cô đành phải bắt xe điện ngầm để đi đến đó. Đến khi tín hiệu khá hơn thì cuối cùng Nhan Cảnh Thần cũng gọi được cho cô, sau khi cô nói tình hình, anh mới thở phào một hơi, tự cảm thấy thần kinh của mình quá nhạy cảm rồi.

Diệp Cô Dung không biết sự lo lắng của anh, liền hỏi: "Việc của anh xử lý xong chưa?"

"Rồi."

"Đang ở nhà à?

"Đang trên đường về."

"Vậy ở bên ngoài ăn luôn đi."

'"Ăn không quen."

"Vậy quay về nhà bảo người giúp việc nấu ăn cho anh..."

"Anh muốn ăn cơm em nấu."

Diệp Cô Dung cười: 'Ha hả, vậy đợi tối mai nhé."

Anh bất đắc dĩ nói: 'Thôi bỏ đi, anh về nhà xem Mạnh Khắc thế nào. Em cơm nước xong nhớ gọi điện cho anh, anh đến đón em."

Diệp Cô Dung ngay cả mình tụ tập ở đâu cũng không rõ lắm, liền từ

chối ý tốt của anh. Cuộc gọi chưa tới một phút, thì La Tố Tố lại gọi

điện tới hỏi cô đến đâu rồi. Cô vẫn đang ở chỗ xe điện ngầm, đang nhìn

xem gần đây có shop quà tặng nào không, La Tố Tố bảo thôi đi, tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi, chỉ chờ mình cô nữa thôi. Vì vậy, Diệp Cô

Dung tay trống không đến thẳng nhà hàng đó. Ăn cơm xong, mọi người vẫn

có ý muốn tiếp tục đi hát karaoke.

Diệp Cô Dung dĩ nhiên đối với việc đi hát rất nhiệt tình, nhưng tối

hôm nay có một số người là bạn của Vương Vũ Dương nên không quen thân

nhau lắm, lại thấy thời gian gần mười hai giờ, Nhan Cảnh Thần đã gửi hai tin nhắn tới nói nhất định phải tới đón cô, vì vậy cô liền từ chối.

La Tố Tố thấy cô không ngừng xem điện thoại, lại thấy cô ngồi không yên liền nói: 'Mệt mỏi thì về trước đi."

Cô lập tức vô cùng cảm kích đứng lên chào mọi người, lúc đi ra rẽ vào buồng vệ sinh. Khi xuống lầu thấy trời hơi mưa phùn, Nhan Cảnh Thần lại chưa đến, cô không thể mặt dày lại chạy vào trong đó được, đành phải

đứng ở dưới lầu chờ anh.

Đợi một lúc sốt ruột liền gọi điện cho Nhan Cảnh Thần bảo anh đừng

đến nữa, để cô tự bắt xe về, nhưng anh lại bảo đang trên đường tới rồi.

Cô đành phải tiếp tục quay lại phòng lễ tân ngồi một góc chờ anh, lấy

điện thoại di động ra nghịch mấy trò chơi trong đó, đang chơi say sưa

bỗng ngửi thấy mùi rượu, cô ngẩng lên, Nhiếp Dịch Phàm đã đứng bên cạnh

từ bao giờ, mặt đỏ bừng, tóc khẽ rối, chiếc áo vest vắt trên khuỷu tay,

cà vạt cũng lỏng lẻo, dù vậy vẫn không hề tổn hại vẻ lịch sự nho nhã của anh.

Chỉ nhìn biểu hiện của Nhiếp Dịch Phàm, Diệp Cô Dung biết anh đã uống khá nhiều.

Cô cất điện thoại di động, nói: "Thật trùng hợp quá."

Nhiếp Dịch Phàm chỉ nhìn cô không nói gì, đôi đồng tử hơi thu hẹp

lại, dường như sợ bộc lộ ra bí