
để bước đến bên anh nữa.
Không đủ sức để đối mặt với Tuyết Cầm nữa ! Cũng không đủ sức để yêu
anh… Jen.. em xin lỗi !
- Em không cần phải làm gì cả ! Em cứ đứng nguyên đấy… để anh đến bên
cạnh em, để anh dìu em bước đi, để anh che chắn cho em, bao bọc cho em.. Để anh yêu em... thay cho tất cả tình cảm em dành cho anh…. Cầm Tử !
Anh vừa bước ra khỏi quá khứ… em đừng đẩy anh vào một màn đêm tối tăm
khác… em đừng biến em trở thành quá khứ ám ảnh cuộc đời anh !
- Jen.. Anh tới đây, đưa em trở về ! Em muốn anh hứa rằng.. anh sẽ yêu em cho đến hết cuộc đời này…
- Anh hứa !
THƯỢNG HẢI….
- Chị ! – Cầm Tử chạy ùa vào bệnh viện…
- Cầm Tử ! Em sao rồi ! Vết thương thế nào ? – Đôi mắt Ánh Tuyết vẫn
quấn băng trắng, từ từ ngồi dậy đưa tay về phía trước nắm lấy tay Cầm Tử nhẹ nhàng hỏi han..
- Em không sao ! Chị ! Chị không sao chứ ? – Cầm Tử sốt sắng hỏi
- Chị cũng chưa biết thế nào.. Một tuần nữa tháo băng mới có thể xác định được… Em trở về là tốt rồi.. Tốt quá rồi..
- Chị ! Em xin lỗi !
- Jen đâu ? Cậu ấy có biết em về đây không ? – Anh Vũ hỏi han Cầm Tử.
- Anh ấy đang chờ em ở ngoài ! Anh ấy sợ phải đối mặt với anh chị.. Anh
ấy luôn tự trách mình vì đã gây ra mọi chuyện ngày hôm nay. Thực ra em
cũng không biết phải đối mặt với Tuyết Cầm thế nào.. Trở về đây như thế
này….
- Chuyện gì cũng cần có thời gian. Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Tuyết Cầm nó là một đứa cố cấp, từ từ rồi nó sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi mà.
- Vâng !
- Thôi em về nhà nghỉ ngơi đi ! Hãy nói với Jen rằng : Đứng trước tình
cảm, chẳng ai có đủ lý trí để phán đoán xem mình đúng hay sai . Điều
quan trọng là đừng để sai thêm sai..
- Vâng ! Em về đây.. – Cầm tử nói rồi bước ra khỏi phòng.. Lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng Anh Vũ và Ánh Tuyết
- Mọi chuyện đến đây là kết thúc chưa anh ? – Ánh Tuyết thở dài hỏi chồng mình
- Mong là như vậy ! Em nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Đừng suy nghĩ nữa
Cầm Tử bước đi hướng về phía con người đang chờ mình… Tình yêu.. Nó là
một cái gì đó thật kì lạ. Dường như cô đã hiểu ra rằng tại sao cho đến
khi chết đi rồi, mẹ vẫn chỉ nhìn về phía cha cô. Cô cũng hiểu ra rằng,
trên đời này, điều đau khổ nhất đối với mỗi con người không phải là mù
quáng trong tình yêu không được đền đáp như mẹ cô, không phải là đơn
phương thích một ai đó như Tuyết Cầm.. chỉ khi buộc phải rời xa nhau khi còn tình cảm như cô và Jen, khi tình yêu vĩnh viễn là một sự chờ đợi
trong vô vọng giữa Vĩnh Nam và Roran… Có lẽ… Trở về bên Jen.. là sự lựa
chọn đúng đắn nhất… *** Nhà họ Triệu ***
- Vĩnh Nam ! Con lại đây ! – Triệu lão gia và Linh Nhi ngồi sẵn ở phòng
khách chờ cậu con trai. Vĩnh Nam đưa đôi mắt lạnh lùng vô hồn nhìn con
người đang ngồi trước mắt mình, không có ý định nghe ông nói bất kỳ điều gì. Anh nhìn sang cô em gái bé nhỏ, ánh mắt của Linh Như như đang khẩn
thiết mong anh trai có thể nghe hết những lời sắp nói đây của cha cô.
- Cũng sắp 5 năm rồi phải không ? Đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa
của mình ! – Triệu lão gia nói tiếp… Đến lúc này, sự chú ý của Vĩnh Nam
hoàn toàn dồn vào lời nói của cha mình…
- Ông muốn nói tới cái gì ? – Vĩnh Nam dù ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách để nói chuyện
- Trước khi nói tiếp câu chuyện này. Ta muốn con gặp một người ! – Khi
ông Triệu nói xong câu nói này, một bóng người xuất hiện trước mặt Vĩnh
Nam. Anh dường như không thể tin được anh còn có thể gặp lại con người
này một lần nữa… Nước mắt ứa ra thành từng dòng trên gương mặt của hai
con người đứng đối diện nhau…
- Ro… ran ! – Vĩnh Nam lắp bắp, xúc động gọi tên người con gái đứng
trước mặt anh.. bóng hình ngự trị trong trái tim anh… quá khứ ám ảnh tâm hồn anh…
- S…pain…ce! Anh có còn nhớ em không? – Roran hỏi Vĩnh Nam. Vĩnh Nam
bước tới ôm chặt lấy Roran. Anh muốn khẳng định rằng đây không phải là
mơ.. Muốn giữ chặt lấy người con gái trước mặt.. Nếu chớp mắt một cái,
cô ấy lại tan biến mất thì anh phải làm như thế nào?
- Roran! Chuyện này là sao? Không phải là em đã… ! Anh.. thực sự anh
không dám tin vào mắt mình nữa… - Roran nhìn Vĩnh Nam, rồi quay sang cúi đầu chào Triệu lão gia và Linh Nhi, thong thả ngồi xuống ghế salon… từ
từ kể lại câu chuyện của những năm về trước….
……
- Một lời hứa! – Vĩnh Nam ngạc nhiên hỏi…
- Phải! Khi đó.. tu viện đang lúc khó khăn thì lại bị cháy. Trong lúc
giúp các em thoát khỏi đám lửa đang bốc cháy nghi ngút, em bị bỏng nặng
vì không thể chạy kịp khỏi đám cháy.. Chủ tịch đã đứng ra cưu mang tu
viện, và hứa sẽ giúp em chữa trị vết thương.. với một điều kiện..
- Rời xa anh !
- Phải ! Lúc đó hàng chục đứa trẻ đáng thương đang đứng trước nguy cơ
không còn chốn dung thân, còn cả sơ Elisa, sơ Grem.. Em lại thương
nặng.. không còn sự lựa chọn nào khác.. em đành phải giúp chủ tịch lừa
gạt anh.. Chủ tịch đã thiêu rụi cả tu viện cũ, đưa mọi người đến một nơi khác tốt hơn. Chủ tịch gửi em sang Mỹ điều trị, còn giúp em theo học
violin. Cha anh.. là một người vô cùng nhân từ.. anh đã hận nhầm người
rồi.. Vĩnh Nam.
- Anh... ! Nhưng tại sao ? Tại sao ô