
nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi có thể cảm nhận được rằng mình là thứ đồ chơi đang được chàng
nâng niu, tôi còn ngây thơ nghĩ xem liệu chàng có nhớ tôi như tôi đã nhớ chàng hay không nữa.
“Tướng… công.” – Tôi khe khẽ gọi chàng. Đây là lần đầu tiên tôi nói từ này, cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
“Hử?” – Chàng hờ hững đáp lại, dường như đang thiu thiu ngủ.
“Ngày mai… tướng công có về không?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Sao? Vừa mới bước chân qua cửa đã định ra oai quản thúc ta ư?” –
Chàng ngước mắt lên nhìn trừng trừng vào tôi, khẩu khí không hề có chút
thân thiện.
“Không phải! Không phải vậy!” – Tôi vội vàng phủ nhận. Mãi sau cũng không nói được câu nào nữa.
Một lát sau, bên tai tôi đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau khi xa nhà, tôi ngủ một cách thư thái.
Một lần, khi trở về, Tướng công mang theo một chiếc trâm cài tóc bằng trân châu để tặng cho tôi.
Tôi vô cùng cảm kích, không thốt lên được lời nào. Tôi không nỡ dùng
chiếc trâm ấy. Những lúc chỉ có một mình trong phòng, tôi cầm cây trâm
áp lên ngực mình, coi nó như một báu vật.
Những ngày sau đó, chàng thường xuyên không về. Lâu dần, tôi đã quen với việc ngồi đếm thời gian qua đi trong chờ đợi.
Hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua như từng lớp sóng nhỏ, nhưng dường như lại không hề để ý chăm sóc gì tới cái bụng của tôi cả.
Ánh nhìn của mẹ chồng đối với tôi càng ngày càng sắc lạnh. Trước cái nhìn ấy, tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Tôi đã làm một việc mà trời đất không thể tha thứ, đã phạm phải một
lỗi mà quỷ thần không thể dung tha, vị trí mợ cả trong nhà của tôi cũng
đang bị lung lay.
Tôi bắt đầu ăn chay, bắt đầu thành tâm cầu trời khấn Phật.
Tướng công của tôi lại chẳng hề tỏ ra vội vã, chàng vẫn cứ vài ngày
mới trở về nhà một lần, vẫn đối xử với tôi không lạnh nhạt nhưng cũng
chẳng nhiệt tình. Chỉ có điều, số lần ân ái của chúng tôi đã giảm đi
không ít.
Tướng công là trời, tướng công là thần. Trong lòng tôi, không có việc gì mà thần thánh không thể giải quyết được. Tôi tin tưởng và sùng bái
chàng. Tôi nghĩ chàng nhất định sẽ có cách giải quyết.
Quả nhiên, tướng công của tôi đã có cách giải quyết, cách thức giải quyết vấn đề của chàng là cưới thêm vợ bé.
Nửa năm sau khi tôi bước chân vào nhà họ Ngô, một cô gái với ánh mắt gợi tình, nụ cười yểu điệu đã trở thành mợ hai trong nhà.
Tướng công bỗng dưng không còn ham thích ra khỏi nhà nữa, mặc dù vậy, tôi vẫn không thể gặp được chàng.
Tôi biết chàng đang ở đâu, tôi thường ngồi ngây ra nhìn về hướng Đông Nam, đó là nơi ở của chàng và người con gái đó.
Mợ Hai tên là Đinh Hương.
Khi Đinh Hương bước chân vào nhà họ Ngô, với tư cách là mợ cả, là đàn chị, tôi đương nhiên không thể tỏ ra nhỏ nhen. Tôi mang tặng mợ hai mấy món đồ trang sức và chiếc gối thêu đôi chim uyên ương. Vỏ gối do đích
thân tôi lựa chọn chất liệu, phải là loại tơ lụa hạng nhất, vừa mịn vừa
mềm. Màu sắc cũng do chính tay tôi lựa chọn, màu đỏ đậm, là màu của sự
may mắn và ân ái. Đôi chim uyên ương cũng do chính tay tôi thêu. Tôi đặc biệt thích chim uyên ương. Khi thêu đôi chim ấy, tôi nghĩ, chúng tượng
trưng cho tình yêu, tượng trưng cho sự chung thủy, mãi mãi không chia
lìa. Ruột gối cũng do một mình tôi làm, ngoài vỏ hạt kiều mạch ra, bên
trong ruột gối còn có thêm sợi bông, tơ hoa cói và cánh hoa khô nữa.
Những chất liệu ấy vừa có thể giúp thanh nhiệt, an thần, sáng mắt, lại
còn có tác dụng chữa bệnh đau nửa đầu. Tôi biết, tướng công có bệnh đau
nửa đầu, trước đây, tôi thường nghe thấy chàng kêu ca về điều đó.
Đinh Hương nhận tất cả những món quà đó, cô ấy lộ rõ vẻ vui sướng và
bất ngờ, còn hạnh phúc ôm chầm lấy tôi trước mặt tướng công, nói rằng có người chị tốt như tôi là phúc phận có được từ kiếp trước của cô ấy.
Đinh Hương lớn hơn tôi bốn tuổi, nhưng cô ấy cứ luôn miệng gọi tôi là chị. Người đến trước, kẻ đến sau, một tiếng “chị” ấy, lại có thể gọi
một cách uyển chuyển, thân mật đến thế, tôi nghĩ, người khác chắc gì đã
làm được như vậy.
Sau khi Đinh Hương chính thức trở thành mợ hai, tôi giống như một
Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung. Mặc dù vẫn ngồi ở vị trí Đông cung đó,
nhưng trong ánh mắt của đám a hoàn, tôi đã cảm nhận được vị trí thật sự
của mình.
Thường ngày, tướng công rất ít khi nói chuyện với tôi, ngày đầu tiên
Đinh Hương đến, chàng bỗng nhiên chủ động tìm tôi nói chuyện:
“Ta lấy thêm thiếp chẳng qua chỉ vì cái bụng của nàng không chịu nghe lời, ta cũng chỉ muốn tìm thêm một người san sẻ bớt gánh nặng cho nàng. Nàng là mợ cả, cô ấy là mợ hai, về sau hai chị em phải chung sống hòa
thuận. Nàng không còn là tiểu thư như trước đây nữa, phải hiểu chuyện
hơn, rộng lượng hơn, phải biết mình biết người, đó là quy định đối với
mợ cả!”.
Tướng công muốn tôi hiểu chuyện hơn, sợ tôi sẽ ức hiếp Đinh Hương nên mới tiêm cho tôi một mũi thuốc dự phòng đây mà.
Thực ra, những điều này, không cần nói tôi cũng