
trông thấy.
Nàng siết chặt lấy cung, nhưng chỉ thấy tay mình nặng tựa
ngàn cân, dùng toàn bộ sức lực cũng không thể nào bắn tên ra được.
Lúc này, mọi người xung quanh mới kịp phản ứng, đợi khi đuổi
tới nơi đã không thê nào ngăn cản được nàng.
Quân sĩ Lạc Liêu thành bắt đầu dao động, liên tiếp bị đánh
lui. Tả Thương Lang phi xuống dưới, lẫn vào đám đông, nhanh như cắt nhảy lên một
con ngựa, Thành Đào dẫn theo người thừa thắng truy kích. Tả Thương Lang tàn nhẫn
cũng tàn nhẫn rồi, nàng quay đầu, nhìn về nơi có vị tướng lĩnh toàn thân đầy
máu, được quân sĩ liều mạng bảo vệ tháo chạy.
Tại sao không tránh? Chỉ là tiễn khí, huynh có trường thương
trong tay, cũng đã có sự phòng bị, tại sao lại để ta bắn thương huynh lần nữa?
***
Nàng về triều chúc mừng tiểu Hoàng tử chào đời, Khương Bích
Lan được phong hậu tám tháng đã sinh hạ Hoàng tử, cả triều đình xôn xao.
Nhớ lại mật chỉ nhất định phải chiếm được Lạc Liêu thành của
Mộ Dung Viêm, rồi sự khác thường của hắn sau lễ sắc phong Hoàng hậu, Tả Thương
Lang mơ hồ đoán ra được sự tình.
Tiểu Hoàng tử ra đời không lâu, Lạc Liêu thành chính thức
quy hàng. Nịnh thần trong triều a dua nịnh hót cho rằng đây là điềm lành, tiểu
Hoàng tử là cát tinh chuyển thế, bảo vệ Viêm triều.
Không ai nhắc tới mũi tên nơi tường thành, cũng không nhớ tới
trận huyết chiến ngoài biên cương. Đôi khi, Tả Thương Lang nghĩ, có lẽ trên đời
này có một số người, sinh ra để hưởng vinh hoa phú quý.
Tả Thương Lang khải hoàn về triều, nhìn hắn ngồi trên ngai
vàng trong đại điện, tưởng như đã cách xa mấy kiếp. Nàng nửa quỷ dưới đất, tóc
dài buộc cao, tay phải cầm cung, cúi đầu, vẫn phục tùng hắn như trước.
Triều thần bắt đầu giở trò xu nịnh, Tả Thương Lang mặt không
biểu cảm, im lặng không tham gia, cuối cùng những người kia phải tự động ngậm
miệng.
Buổi lễ chúc mừng sinh nhật tiểu Hoàng tử bị hoãn lại, lúc
bãi triều đã rất muộn, Mộ Dung Viêm làm như vô ý nói: “Muộn rồi, nàng tạm ở lại
Nam Thanh cung đi.”
Lời nói như mệnh lệnh, chẳng thể khước từ.
***
Trong thư phòng, mấy vị đại thần ngập ngừng ấp úng:
“Hoàng thượng, Tả Tướng quân tuy công lao hiển hách, nhưng
cũng chỉ là phận nữ nhi, nếu giao toàn bộ quân đội Viêm triều vào tay nàng, liệu
có quá mạo hiểm…”
Mộ Dung Viêm vẻ mặt thờ ơ: “Chẳng lẽ giao cho ngươi?”
Quần thần kinh hãi: “Thần không dám.”
Hắn bắt đầu chậm rãi phê duyệt tấu chương, mọi người ta nhìn
ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cũng phải khom lưng ra ngoài. Tả Thừa tướng Tiết
Thành Cảnh nhìn vây cánh của Hữu Thừa tướng, hừ, tiệc mừng đầy tháng tiểu Hoàng
tử còn chưa qua, đã muốn tranh quyền lực về phía mình!
Vương công công đợi mọi người rời đi hết, mới cẩn thận nói:
“Hoàng thượng, hôm nay vẫn tới chỗ Hoàng hậu chứ ạ?”
Mộ Dung Viêm gác bút: “Ừ, đến thăm nàng.”
Khương Bích Lan có chút thấp thỏm không yên, lúc bấy giờ
nàng không có ấn tượng gì với Tả Thương Lang. Ban đầu, nàng còn có thể ra vẻ với
Mộ Dung Viêm, phách lối kiêu ngạo. Nàng tự tin Mộ Dung Viêm trong tay nàng vẫn
là nam nhân có thể vì mình mà hy sinh toàn bộ thiên hạ.
Nàng thậm chí tự tin khiến hắn cả đời thuộc về nàng. Nhưng…
dỗ dành đứa bé trong lòng, nàng có chút hối hận vì ban đầu e ngại hắn quá hung
bạo, thậm chí đến góc áo của hắn cũng chưa chạm vào, khiến giờ đây muốn đổ cho
hắn cũng không được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nói không muốn đứa con
này, nàng quá hiểu Mộ Dung Viêm, hắn thích những nữ nhân thuần khiết thiện
lương. Khương Bích Lan, Mộ Dung Nhược sớm đã tiêu tan rồi, cuối cùng mi đang ở
bên Mộ Dung Viêm đấy thôi. Phải nắm chắc cơ hội, nếu mi thất sủng, gia tộc của
mi, nhi tử của mi, ngay chính bản thân mi cũng không có kết cục tốt đẹp.
Mộ Dung Viêm ở lại chỗ Khương Bích Lan. Nàng để bà vú ôm tiểu
Hoàng tử ra ngoài, lặng yên nhìn hắn. Đổi diện hồi lâu, nàng đột nhiên nói:
“Viêm, để Lan Nhi múa cho chàng xem nhé.”
Hắn đặc biệt cho phép nàng, khi không có ai không cần giữ lễ.
Hắn khẽ gật đầu. Những ngày này hắn cảm thấy thái độ của
Khương Bích Lan đối với hắn thân thiết hơn trước rất nhiều. Nếu như đứa con có
thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý ở bên ta. Mộ Dung Viêm sẽ coi nó như con đẻ của
mình, mặc dù điều này quả thật rất đáng cười.
Ra khỏi Tê Phượng cung, đêm đã khuya, Vương công công run
run thắp đèn lồng: “Hoàng thượng, người…”
“Đến Nam Thanh cung một chuyến.”
“Nhưng đã muộn thế này, chắc hẳn Tả Tướng quân đã đi nghỉ rồi…”
Mộ Dung Viêm cười tà: “Bổn vương không tới, sao nàng ấy có
thể ngủ được.”
Nghĩ lại thân phận của Tả Thương Lang ngày trước, Vương công
công hơi hơi hiểu ra, im lặng dẫn đường.
Tả Thương Lang vẫn chưa ngủ. Thị nữ thân cận bên nàng, Tả Vi
Vi, kinh hãi khi thấy Hoàng thượng đêm khuya giá lâm, lo lắng nhìn ánh nến chưa
tắt trong phòng, đang muốn chạy vào bẩm báo, Mộ Dung Viêm liền xua tay ngăn cản.
Đã vào đầu đông, khí trời hơi lạnh, may mà Tả Thương Lang chịu
khổ nơi biên quan đã quen, cảm thấy khí hậu trong thành đỡ hơn rất nhiều. Khi hắn
vào. nàng đang ngẩn người ôm gối gấm, vừa quay đầu đã bị hắn ngăn lại hành