
m
ơn.”
Một đêm này, Long Hạo Thừa không nhắm mắt lại, chính là si
ngốc nhìn dung nhan đang ngủ giống như nhìn cả đời cũng không đủ.
Ánh nắng chói mắt chậm rãi tiếng vào trong phòng Long Hạo Thừa, chiếu vào hai người ôm nhau trên giường.
“Ân –” Tô Lệ Nhã làm một tư thế vô cùng bất nhã duỗi thẳng
thắt lưng, mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn khuôn ngực lõa lồ hoàn mỹ trước mắt.
Trong ngực?! Đôi mắt đẹp của nàng mở to không chút nghĩ ngợi vươn một cước đem
nam nhân bên cạnh đá xuống giường, sau đó cảnh giác nhìn nam nhân đã ngã xuống
giường. Nương khóe mắt dư quang, nàng đánh giá sơ lược hoàn cảnh lạ lẫm này, lập
tức ra một kết luận: Nơi này không phải phủ Tứ vương gia. Kỳ quái, tối hôm qua
nàng rõ ràng ở trên giường chính mình, như thế nào tỉnh lại ở nơi này?
“Ân. Đau quá a ~” Thanh âm nam nhân chặn ngang suy nghĩ của
nàng. Nàng lại cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân dưới giường.
Long Hạo Thừa xoa phần eo hơi bị đau, oán giận nói:“A Nhã,
ngươi như thế nào sáng sớm đã đem ta đá xuống giường a?”
Khuôn mặt quen thuộc, giọng nói oán giận quen thuộc, làm Tô
Lệ Nhã khó có thể tin từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm nam nhân, rồi
sau đó kích động ôm lấy thân ảnh trước mặt, nức nở nói:“A Kim, ngươi muốn chết.
Cư nhiên không nói một tiếng, liền ly khai. Ngươi cũng biết ta có rất thương
tâm a?”
Trong lúc nhất thời bởi vì phản ứng kích động của Tô Lệ Nhã
mà Long Hạo Thừa ngốc thất thần rất nhanh liền cảm thấy sau gáy ướt át. Hắn
trong mắt ôn nhu, phản thủ ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng run nhè nhẹ, nhẹ
giọng nói:“Thực xin lỗi.”
Tô Lệ Nhã giống như muốn phát tiết thống khổ mấy ngày nay,
dùng sức vuốt sau lưng hắn nói:“Ngươi cũng biết mỗi khi ta nằm mơ tỉnh lại, đối
mặt với thế giới không có ngươi, trong lòng hoang vắng cùng thống khổ? Thật là
hư hỏng a! Lưu lại một mình ta. Thật xấu a!”
Long Hạo Thừa trong mắt đựng nhu tình, mềm nhẹ vỗ về thân thể
mềm mại đang run rẩy, hùa theo nói:“Đúng. Ta rất xấu.”
“Rõ ràng là ngươi luôn mồm tuyên thệ muốn cùng ta vĩnh viễn
cùng một chỗ, kết quả là không nói một tiếng rời đi, ngươi là cái trứng thúi chỉ
biết nói mạnh miệng.” Tô Lệ Nhã tiếp tục run rẩy, phát tiết thống khổ trong
lòng.
Long Hạo Thừa tiếp tục vỗ nhẹ lưng của nàng, tiếp tục hùa theo nói:“Ta là
trứng thối.”
Hảo sau một lúc lâu, Tô Lệ Nhã mới ngừng phát tiết. Đẩy nhẹ
người phía trước ra, nâng mặt lên bởi vì nước mắt rột rửa mà càng có vẻ kiều diễm,
cười duyên nói:“Đứa ngốc. Ta nói ngươi trứng thối, ngươi như thế nào cũng hùa
theo a!”
Tiếng đứa ngốc làm thân hình Long Hạo Thừa chấn động. Đã bao
nhiêu lâu không nghe thấy tiếng kêu tràn
ngập tình cảm của A Nhã. Hắn nhìn nàng vì chính mình mà chảy nước mắt, trong
lòng áp lực tình cảm như muốn nổ tung ra, nhìn chằm chằm dung nhan kiều mị chỉ
có thể ở trong những giấc mộng đêm khuya mới có thể nhìn thấy, giọng nói khàn
khàn:“A Nhã, gọi ta là đứa ngốc nữa đi.”
Tô Lệ Nhã buồn cười nhìn khuôn mặt tuấn tú si mê, nói:“Đứa
ngốc, đứa ngốc, đứa ngốc……”
Nhưng nàng kêu đứa ngốc vài tiếng hơi thở phun vào mặt hắn.
Long Hạo Thừa khó nén nội tâm khát vọng, bàn tay to đem nàng vào trong lòng, bạc
môi áp lên môi đỏ mọng vẫn luôn khát vọng.
Thấy lại kích động, làm cho Tô Lệ Nhã tích cực đón ý nói
hùa, hé môi cho hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
“Cô ~ cô ~ cô ~” Một thanh âm đột ngột phá vỡ nụ hôn nồng
nhiệt của hai người.
Tô Lệ Nhã mềm nhẹ khẽ tựa vào hắn, con mắt sáng tìm kiếm
chung quanh thanh âm phá vỡ chuyện tốt của nàng.
“Cô ~ cô ~” Tên đầu sỏ hợp thời kêu lên.
Nàng nhìn thẳng vào cái bụng đang kêu, kiều nhan nháy mắt
nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
“Ha ha ha –” Long Hạo Thừa không khách khí cười ha hả.
Mặt nàng bắt đầu từ đỏ thẩm chuyển sang xanh mét. Nhưng nam
nhân không có chú ý tới, chỉ để chuyên tâm vào cười.
“Cười đủ đi!” Tô Lệ Nhã nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh nói.
Hắn rốt cục biết mới vừa rồi mình cười có chút quá mà chọc tới
giai nhân, vội vàng thu hồi tươi cười, nói:“A Nhã, ngươi đã đói bụng đi! Ta kêu
người –”
“Sai. Không phải ta đói bụng.” Nàng chỉ vào cái bụng bằng phẳng,
nói:“Là con ngươi đã đói bụng.” Đánh chết nàng cũng không thừa nhận chuyện mất
mặt như thế.
Trên mặt tuấn mỹ hiện ra tươi cười sủng ái nói:“Tốt. Là con
ta đã đói bụng. Người tới!”
Chu Phong luôn chờ ngoài cửa đi vào, nói:“Vương gia, có gì
phân phó?”
“Ngươi kêu phòng bếp làm chút đồ ăn ngon bưng tới.”
“Dạ.” Chu Phong lĩnh mệnh rời đi.
“A Nhã, rất nhanh sẽ có ăn.” Long Hạo Thừa cười thân thủ muốn
đem nàng một lần nữa ôm vào trong lòng.
Nhưng nàng lại phủi động tác. Nàng bước nhanh lao ra khỏi
phòng, giật mình nhìn đình viện lịch sự tao nhã, cảm thụ được gió nhẹ quất vào
mặt, nhìn thân ảnh Chu Phong đi xa. Này không phải trong mộng. Ở trong mộng của nàng, chưa từng có người khác
xuất hiện qua. Người kia nàng từng ở tiêu dao các gặp qua, đi theo bên cạnh
Long Hạo Thừa. Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt: Đây là thế giới thật. A Kim
cũng không có trở về. Như vậy, nam nhân vừa rồi cùng nàng hôn nh