
rác tuyệt của hắn, Long Viêm quốc hẳn
là đã bước trên con đường phồn vinh, sẽ không hàng năm có vô số dân chúng chết
do đói khát cùng bần hàn. Trình gia bọn họ thật là nghiệp chướng nặng nề. Khả năng
chân chính là báo ứng đi! Tổ phụ ở năm ba mươi tuổi liền tâm bệnh đột phát mà
chết, phụ thân cũng vậy. Đến lượt hắn, âm thầm chịu tâm bệnh tra tấn chính
mình, mới mặc kệ cái gì lấy y chuộc lỗi. Nếu chuộc lỗi thật sự hữu dụng, như vậy
cũng không có sự việc ngày hôm nay, phụ thân cả đời lấy y cứu người vì sao cũng
phải chết sớm như thế? Bởi vậy, hắn mặc kệ cái gì là chuộc lỗi, chỉ để ý cuộc sống
của chính mình, nhưng khi nàng xuất hiện. Thiện lương của nàng, làm hắn từ bỏ hận
đời trước kia, bắt đầu thiệt tình trị liệu người khác, lấy y cứu người. Hưởng
thụ cảm tạ chân thành từ bệnh nhân , cảm thụ niềm tự hào là y giả.
Bỗng nhiên, trước mắt ánh sáng hơi nhảy lên một chút, làm hắn
thu hồi suy nghĩ, chuyên chú cho vấn đề hiện tại: Rốt cuộc muốn hay không cùng
Hoàng Thượng hợp tác, lấy bảo toàn Trình gia, có được Tiểu Nhã? Nếu là lúc trước,
hắn sẽ không chút do dự lựa chọn bảo toàn Trình gia, có được Tiểu Nhã, nhưng hiện
tại hắn lại do dự. Bởi vì lần trước Tiểu Nhã mất đi A Kim, tiếng khóc tuyệt vọng,
làm hắn do dự. Hắn không muốn Tiểu Nhã mất đi ánh sáng chói lọi. Hắn hy vọng
trên mặt Tiểu Nhã vĩnh viễn tràn đầy tươi cười tự tin. Hơn nữa —- Trình Lân
trên mặt nổi lên tươi cười tự giễu: Hơn nữa, chỉ sợ hắn có cố gắng như thế nào,
Tiểu Nhã cũng sẽ không yêu hắn. Lần đó đã nói lên hết thảy đi! Hắn hẳn là hết
hy vọng!
Bỗng nhiên, Trình Lân cảm thấy ngực kịch liệt đau đớn, hô hấp
trở nên khó khăn. Thống khổ quen thuộc này làm hắn biết tâm bệnh bắt đầu tái
phát. Hắn cố gắng hô hấp, muốn ổn định nỗi lòng, nhưng một trận đau đớn mạnh
hơn làm hắn không có biện pháp lại cố gắng.
“Đông ——–” Kịch liệt đau đớn, làm hắn từ trên ghế té lăn
trên đất. Ngực kịch liệt đau đớn, hô hấp gian nan, làm hắn sợ hãi phát hiện lần
phát bệnh này rất có khả năng sẽ cướp lấy tính mạng của hắn. Bốn phía cảnh vật
đã bắt đầu vặn vẹo.
“Uy, Trình Lân —–” Trong cảnh tượng vặn vẹo kia, hắn nhìn thấy
gương mặt tràn đầy tự tin. Trình Lân run run vươn tay ra, ý đồ bắt lấy giai
nhân đã gần bên cạnh, nhưng lại vô luận cố gắng như thé nào đều bắt không được.
Chung quy, bởi vì đau đớn mà thần trí tán loạn hắn vô lực buông tay xuống, bóng
tối bắt đầu từ bốn phía lan tràn ra: Hắn thật sự rất nhớ Tiểu Nhã, hắn thật sự
rất muốn vĩnh viễn đều có thể ở bên cạnh nàng. Hắn thật sự rất muốn a!
Trình Lân ngất đi cũng không có chú ý tới cửa đá đóng chặt bị
người mở ra.
Chờ khi Trình Lân lại có cảm giác, đã ở trên giường. Một gã ngự y đang thi châm cho
hắn. Thân thể mệt mỏi cực độ đến nhấc ngón tay cũng không thể, chỉ có thể dùng
thân thể cảm giác bên ngoài.
“Lã ngự y, hắn thế nào a?”
“Thần đãthi châm, hẳn là không có gì đáng ngại, một lát có
thể tỉnh lại. Nhưng bởi vì người bệnh thân mình có tâm bệnh mãn tính, về sau
còn có thể sẽ phát bệnh lại, Hoàng Thượng xin sắp xếp chuyên gia quản lý hắn, mới
có thể ở trước khi hắn phát bệnh kịp thời thi châm.”
“Ân. Ngươi trước đi xuống đi!”
“Dạ.” Ngay sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.
“Hoàng Thượng, muốn thần đi phú huyện đem người của Trình
gia bắt lại hay không?”
“Không. Trẫm muốn hắn cam tâm tình nguyện theo trẫm hợp tác.
Hơn nữa ——” Hoàng Thượng thanh âm thoáng tạm dừng một chút. Hắn rõ ràng cảm thấy
Hoàng Thượng giống như đã hiểu rõ hắn có thể cảm giác tình hình bốn phía, nhẹ
giọng nói:“Hơn nữa, một sinh mệnh lúc nào cũng có thể bị tử vong uy hiếp người
đối với trong sinh mệnh ngắn ngủi xuất hiện người duy nhất muốn có được lại
không muốn buông tay.”
Đó giống như tiếng lòng của hắn. Lúc phát bệnh đã nghĩ chính
mình sắp chết, hắn cuối cùng vẫn là gặp được Tiểu Nhã, mong muốn có được nữ
nhân cuộc đời này yêu nhất. Hắn cuối cùng vẫn là không bỏ xuống được.
Hoàng Thượng tầm mắt lợi hại nhìn chằm chằm người đã sớm lấy
tỉnh lại. Hắn đang đợi, chờ Trình Lân gật đầu đáp ứng cùng chính mình hợp tác.
Rốt cục, hắn chờ đến ánh mắt Trình Lân hắc bạch phân minh.
Trình Lân miễn cưỡng ngồi dậy, nói:“Ta muốn bút mực cùng giấy.”
Hoàng Thượng trong mắt hiện lên vui sướng. Hắn biết Trình
Lân đã đáp ứng cùng hắn hợp tác rồi. Hắn lập tức bảo Quý Xương đi lấy.
Một khắc chung sau, Trình Lân đem tờ giấy tràn đầy tên dược
đưa lên nói:“Tin tưởng lấy quyền thế của Hoàng Thượng ngài , hẳn là có thể tìm
những dược liệu này.”
Quý Xương tiếp nhận tờ giấy từ tay Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cười nói:“Trình đương gia, thuốc này trẫm sẽ cố gắng tìm được trong thời gian ngắn
nhất. Trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe
đi.”
Hoàng Thượng xoay người đối với hai thủ vệ ở phòng ngoài
nói:“Các ngươi hầu hạ Trình đương gia cho tốt, biết không?”
“Dạ.” Thủ vệ quỳ nói.
Hoàng Thượng sau khi phân phó xong, liền khẩn cấp rời đi.
Rốt cục, thạch thất lớn chỉ còn lại có một mình Trình Lân. Hắn
vô lực nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt giờ phút này lại trở nên thâm trầm.