Teya Salat
Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328780

Bình chọn: 7.5.00/10/878 lượt.

ia rốt cuộc bọn họ cũng nghe

được tiếng “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” vang lên. Mọi người đều sợ hãi mà

quỳ xuống, cung nghênh nói:“Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế ngàn

thiên tuế.”

“Hãy bình thân!” Giọng mềm nhẹ nhưng uy nghi vang lên.

Mọi người thế này mới dám đứng dậy, khẽ cúi thắt lưng, trở lại

vị trí của mình.

Tô Lệ Nhã nhìn mọi người đều đã đổ mồ hôi đầy mặt, có người

đã lén lút dùng cổ tay áo lau. Ha ha, đây gọi là “Mồ hôi mùa đông” Đi! Xem ra

nàng dây dưa cùng A Kim chậm nửa canh giờ hóa ra là đúng. Trận trong lòng nàng

đã có chuẩn bị tốt. Hơn nữa, nghĩ đến quốc khố sắp kiểm kê xong, hơn nữa tiền gọi

là khơi thông phí sắp lấp đầy quốc khố, tâm tình của nàng liền rất tốt. Kỳ thật,

là nàng cố ý để cho Hách Huy tiết lộ tin tức, làm cho hắn ngầm thu khơi thông

phí. Đương nhiên giá khơi thông phí cũng không thấp nha! Ha ha, tham quan ngày

thường tham ô không ít tiền, cũng đã đến lúc phun ra một chút, tràn ngập quốc

khố.

Thu hồi suy nghĩ, nàng dùng ánh mắt ý bảo Lâm Tư bảo người

đem cá được đầu bếp chế biến tinh tế bưng lên.

Rất nhanh, toàn bộ ngự hoa viên tràn ngập mùi thơm của cá.

Bàn tay mềm mại của Tô Lệ Nhã vừa nhấc, nói:“Các vị đại nhân

đừng giữ lễ tiết. Nếm thử con cá này đi!” Nói xong, nàng cũng dẫn đầu cầm đũa gắp

một miếng ăn. Ừm, hương vị thật sự rất ngon. Không chỉ không còn mùi tanh của

cá, hơn nữa còn giữ lại độ ngọt của thịt cá. Ha ha, xem ra A Kim bình thường

cho bọn nó ăn, rèn luyện thịt chất cũng có chút ích lợi. Nàng nhịn không được lại

ăn mấy miếng.

Ngược lại với khẩu vị tốt của Tô Lệ Nhã, các đại thần ăn

không biết vị. giống như đây là bữa ăn cuối cùng của bọn họ sắp bị đưa lên đoạn

đầu đài.

Rốt cục, nàng ăn no xong, mới buông đũa nói:“Các vị cho rằng

món cá này hương vị thế nào?”

Vốn mọi người đang máy móc động đũa vội vàng buông đũa như nặng

ngàn cân trong tay xuống, liên tục gật đầu, nói:“Tốt, tốt, tốt.”

Nàng giống như không nghe thấy giọng nói suy yếu của đại thần

nói:“Con cá này vốn được nuôi trong ao sen của ai gia. Nhưng thường ngày lại

quá tham ăn. Kết quả, mập đến ngay cả bơi lội lên mặt ao đều lực bất tòng tâm.

Ai gia nghĩ để cho chúng nó chết đói trong đáy ao! Không bằng trực tiếp sử dụng

giá trị cuối cùng của bọn nó. Ai kêu chúng nó quá tham ăn, tham ăn đến không biết

tiết chế! Các ngươi nói có phải hay không a?” Bên môi của nàng nổi lên tươi cười,

nhìn đại thần.

Tiếng cười vốn vô hại, nhưng nghe vào trong tai các đại thần

giống như tiếng cười của tử thần, khủng bố làm bọn họ không hẹn mà cùng dùng cổ

tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán đang cấp tốc chảy ra, liên tục đáp:“Đúng,

đúng, nương nương nói rất đúng.”

Tô Lệ Nhã nói bóng nói gió đánh vào tâm lý của bọn họ, thu hồi

tươi cười, thân thủ tiếp nhận danh sách Lâm Tư đưa qua, nhẹ giọng nói:“Các vị đại

nhân, cũng biết thứ trong tay ai gia là cái gì?”

Các đại thần đều đã lăn lộn quan trường nhiều năm, nhìn thấy

bản tấu chương màu vàng đương nhiêu biết cái đó là gì, sắc mặt như tro tàn.

Chu môi hé mở nói: “Vương kỉ, Đổng Chương ······” Nàng theo

thứ tự đọc lên mười cái tên.

Chỉ thấy người bị gọi, mặt tím ngắt bước ra khỏi hàng quỳ xuống,

run run nói:“Có thần.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía đại thần tóc bạc hoa

râm nói:“Các vị đại thần đã qua tuổi bốn mươi. Có lẽ rất muốn hồi hương cùng

người nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ đi!”

Mấy lão thần ở trong quan trường chìm nổi vài chục niên sao

lại không biết ẩn hàm trong lời nói của nàng, liên tục gật đầu, cùng kêu lên

nói:“Thần cũng có ý đình cáo lão hồi hương.” Vốn bọn họ phải vào Thiên Lao,

không thể tưởng được cư nhiên có thể cáo lão hồi hương, bọn họ như thế nào lại

không cao hứng đâu?

Nàng cố tình khó xử nói:“Này ······ vốn ai gia cũng muốn

khuyên Hoàng Thượng phê chuẩn, nhưng mà gần đây quốc khố hư không, chỉ sợ vô lực

cấp tiền cho các vị hồi hương ······”

“Thần hồi hương cùng con cháu đoàn tụ, tự nhiên sẽ có con

cháu phụng dưỡng, phần hương phí này liền miễn.” Vương Kỉ đi đầu nói.

“Ha ha, nếu các vị suy nghĩ vì nước như thế, ai gia trở về

liền cùng Hoàng Thượng nói.” Ha ha, như vậy là tiết kiệm được tiền bồi dưỡng. Đừng

tưởng đây chỉ là chút tiền cỏn con. Hơn mười mấy lão gia này chỉ sợ sẽ vượt qua

hai mươi vạn lượng. Long Viêm quốc đối với tiền bồi dưỡng những đại thần hồi

hương chưa bao giờ keo kiệt.

“Tạ nương nương.” Lời này là mấy lão thần xuất phát từ nội

tâm nói ra.

Xử lí mấy lão thần xong, nàng bắt đầu đọc ra mười cái tên

trong danh sách.

Cho dù một đám lão thần có tiền, bị điểm đến tên, trong lòng

vẫn tràn ngập sợ hãi.

“Nghe nói các vị đại nhân đều là người phía nam.” Giọng nói

mềm nhẹ vang lên.

“Dạ.” Bọn họ có chút khiếp sợ nói.

“Phía nam là địa phương tốt a! Ai gia trước kia khi chưa nhận

Hành tướng làm tổ phụ, đã từng ở phía nam. Phía nam thật sự là nơi non xanh nước

biếc. Đáng tiếc hàng năm lũ lụt, cuộc sống của dân chúng so với phương bắc khổ

hơn nhiều. Hơn nữa gần đây bởi vì án của Lã Trác, rất nhiều quan viên Lã thị ở

phía nam bị liên lụy, không thể lại vì dân c