Polaroid
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326264

Bình chọn: 9.00/10/626 lượt.

hìn

quái vật, nói: “Thượng Quan Tình, nàng bị điên à?”.

“Không! Không có gì!”, tôi vội vàng nín cười, vì phát hiện

ông già minh chủ võ lâm này đang liếc mắt nhìn mình, theo kinh nghiệm của bản

thân thì khi ông già này thể hiện như thế tức là ông ta không thích đùa.

Một nhóm người đứng xếp hàng trên võ đài, lại có rất đông

người đứng ở bên dưới. Tôi bị dọa, đúng là bị dọa đến suýt ngất. Ôi mẹ ơi! Mấy

người này người nào người nấy đều võ công cao cường, siêu lợi hại. Tôi chắc là

không ổn rồi. Muốn khóc quá đi mất.

Cuối cùng thì…

“Tiếp theo xin mời Thượng Quan nữ hiệp đấu với ngọc nữ Trình

Thanh.”

Biển người bên dưới bùng lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Xí!

Những người này thích xem mỹ nữ đánh nhau thế hả?

“Âu Dương Thiếu Nhân, cứu tôi với!”, tôi khẽ gọi.

Nguy cấp rồi đây, rất nguy cấp, còn nguy hơn cả việc phải nhịn

tiểu tiện.

“Thượng Quan Tình, nàng yên tâm lên võ đài đi, có chúng ta bảo

vệ rồi mà”, Âu Dương Thiếu Nhân nói xong, đẩy tôi lên võ đài. Âu Dương Thiếu

Nhân kia, tôi hận huynh!

Hết cách, Trời muốn tôi chết, tôi cố sống cũng chẳng được.

Khốn kiếp! Không ai cứu tôi hả, vậy tôi đành tự cứu lấy mình

thôi.

Tôi theo đúng lời Âu Dương Thiếu Nhân dặn dò, trước tiên tới

lựa chọn binh khí. Tôi tìm được cây kiếm trông có vẻ rất nhẹ.

Rút…

Không ra.

Cố rút…

Nó không ra.

Lại cố rút lần nữa…

Nó vẫn không ra.

Tôi rút! Rút! Rút! Nó vẫn cứ không ra.

Biển người bên dưới bắt đầu xì xầm. Ngọc nữ Trình Thanh đối

diện cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

“Ha ha!”, tôi nở nụ cười ngốc nghếch.

Lúc này tôi chỉ có thể cười ngốc nghếch như thế mà thôi.

Thôi thế là xong, kiểu gì cũng chết! Đánh liều vậy! Tôi bèn

bắt chước bộ dạng của Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ, dùng ống tay áo dài

lướt trên lưỡi kiếm, cố gắng dùng sức, tạo dáng hiên ngang oai hùng rút mạnh

thanh kiếm. Chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, rút được kiếm ra rồi.

Tôi vừa muốn cười, nhưng lại không cười nổi.

Kiếm đã được rút ra, nhưng vẫn với tư thế hiên ngang kiều diễm

khi nãy, cây kiếm hình như đang bay đi, lao vun vút về phía… biển người.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “á” vang lên, có người gục xuống,

và vô số người khác lùi lại phía sau.

Trong đầu tôi lúc này hiện lên mấy chữ to tướng.

Chết! Người! Rồi!

Nói thực ra, từ trước đến nay tôi chưa từng sợ người chết thời

cổ, vì khi còn ở thế kỷ Hai mươi mốt bố mẹ đã không ít lần vạch hộp sọ của cổ

nhân cho tôi xem.

Có điều, lúc này! Tôi sợ! Rất sợ! Vô cùng sợ!

Trước đám đông, cây kiếm trên tay tôi lại ngẫu nhiên vung ra

đẹp mắt rồi bay tuốt đi.

Cũng chính là bằng chứng để nói người này là do tôi giết!

Nhất định tôi sẽ bị bắt về nha phủ. Tôi đứng sững trên võ đài,

sắc mặt nhợt nhạt không biểu lộ cảm xúc. Không phải vì tôi không sợ! Mà vì tôi

quá sợ tới nỗi đờ đẫn cả người.

“A! Thượng Quan Tình giết người rồi!”

Là ai vừa nói vậy? Hu hu, sao miệng hắn to quá vậy, hét lớn

thế để làm gì chứ. Hu hu…

“Ơ… người này sao quen thế!”

“Đây chẳng phải là phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo hay

sao?”

“Hắn ta sao lại đến đây?”

Lúc này, minh chủ võ lâm và Âu Dương Thiếu Nhân đều đã bước

lên võ đài. Đột nhiên pháo hoa được bắn lên trời cao, biển người bốn phía xung

quanh như tách ra, để lại một khoảng trống rất lớn bên dưới.

Chuyện gì thế này?

“Nhanh, bắt lấy người của Nhật Nguyệt giáo! Nhất định bọn

chúng có mục đích gì đó.”

Ngay sau đó, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Trong tình thế

ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã được bốn huynh đệ Âu Dương đưa đi.



“Tôi giết người rồi!”

“Nàng vừa giết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Xui xẻo rồi!”,

lúc này mà Âu Dương Huyền vẫn nói ra những lời cay nghiệt như thế.

“Tôi sẽ bị xử thế nào?”

Thôi toi rồi! Tôi không muốn ngồi tù đâu.

“Nàng sẽ bị người của Nhật Nguyệt giáo truy sát”, Âu Dương Y

nói.

“Có phải tôi sẽ bị quan phủ phát lệnh truy nã không?”, tôi rất

lo lắng vấn đề này.

“Thượng Quan Tình, nàng là đồ ngốc! Quan phủ không quản chuyện

giang hồ. Vả lại, nàng giết tên đại ma đầu, họ còn cảm tạ nàng ấy chứ”, Âu

Dương Thiếu Nhân nói.

“Cái gì? Tức là tôi không phải ngồi tù hả?”, đầu tôi cuối

cùng cũng kịp thời phản ứng.

“Nàng không phải ngồi tù đâu Tiểu Tình”, Âu Dương Y ngồi bên

cạnh tôi, quàng tay ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Không biết tại sao, lúc

này đột nhiên tôi cảm thấy huynh ấy ấm áp ngọt ngào thế, chẳng muốn đẩy ra chút

nào.

Thôi chết! Tôi bị trúng mỹ nam kế rồi…

“Tốt quá!”, chỉ cần không phải ngồi tù là tôi vui rồi.

Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng hết một ngày, mệt chết mất.

Nằm trong lòng Âu Dương Y, tôi cảm thấy rất thư thái, chẳng hiểu sao cơn buồn

ngủ cứ ùn ùn kéo đến. Lạ thật! Tại sao hôm nay Âu Dương Y không nói liên mồm

như mọi ngày nhỉ?

“Tiểu Tình à, sao nàng lại giết tên đại ma đầu đó?”, dường

như tôi nghe thấy Âu Dương Thiếu Nhiên hỏi.

Trong lúc mơ màng, tôi lúng búng trả lời: “Tiện tay quẳng kiếm

đi, chẳng may trúng người hắn thôi”.

Thật là mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu. Tôi buồn ngủ quá.

“Thượng Quan Tình, dậy ngay cho ta!”, tôi chợt nghe thấy giọng

nói tức tối.

“Được, được!” Chẳng