Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326225

Bình chọn: 9.00/10/622 lượt.

ương Y cười trong đau khổ.

Còn Âu Dương Thiếu Nhân, phát huy khả năng chịu đựng mạnh mẽ,

tự mình nắn lại các khớp xương bị trật.

Nói tóm lại, hu hu, tôi hận Âu Dương gia!

Sau đó, tôi vẫn phải tiếp tục luyện tập, vẫn như trước, đều

có người ở bên giám sát. Nhưng lần này, không phải là bay nhảy ở sườn núi nữa.

Cái gì? Các vị huynh đài bảo tôi may mắn sao?

Nói tôi thoát khỏi vận hạn sao?

Không, huynh đài nhầm, huynh đài hoàn toàn nhầm rồi.

Vận hạn của tôi…

Mới chỉ bắt đầu…

“A! Đồ khốn! Đồ khốn! Hu hu, mau đến cứu tôi, báo huynh đệ của

huynh đừng đuổi cắn tôi nữa. Tôi không thích hổ!” Miệng tôi hét thất thanh mà

chân thì chạy loạn khắp núi.

Đúng vậy! Tôi đang bị con hổ đuổi chạy khắp núi, còn bốn tên

chết tiệt kia lại ung dung nhàn nhã ngồi uống trà.

Nhờ công lao giúp tôi học leo cây của con hổ này, mà nếu được

thi chạy marathon thì nhất định tôi có thể tham gia thế vận hội Olympic hiện đại

rồi đấy.

Nhưng… anh em nhà này thật khiến tôi muốn bốc hoả. Cũng may

mấy ngày vừa rồi tôi có học được chút võ công, lại thêm trí thông minh tuyệt đỉnh

của con người thế kỉ Hai mươi mốt, cho nên khi nhìn thấy phía trước có một tổ

ong, tôi quyết định, phải xử lý con hổ này.

Sau đó… qua nửa canh giờ, tôi chỉ ung dung ngồi nhìn con hổ

kia đang mặt mũi bầm giập, khoác trên mình bộ dạng của một tên ăn mày đích thực.

Sau đó của sau đó… trong số bốn huynh đệ Âu Dương gia, đã có

ba người không nhịn được mà phụt ngụm trà trong miệng ra.

“Phì!!!”, động tác đều nhau, tâm trạng cũng như nhau, họ

tròn mắt kinh ngạc.

Hừm hừm! Các người biết sự lợi hại của bổn nữ hiệp đây rồi

chứ.

Chẳng còn gì để nói, tôi lừ lừ tiến về phía trước cầm cốc

trà lên uống.

Âu Dương Thiếu Nhân máy móc nói: “Đó là cốc trà của ta…”.

“Nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!” Tôi một hơi uống

cạn cốc trà, sau đó hiên ngang quay người về phía con hổ, vừa vỗ vỗ nhẹ vừa nói

với nó: “Thôi, lần sau phải cẩn thận nhé, hễ nhìn thấy ta thì nên tránh đường,

biết chưa hả”.

Con hổ kia gật đầu, quay lưng chạy vào rừng sâu.

Còn tôi lại tiếp tục đối mặt với ba người đang há hốc miệng

kinh ngạc, thêm cả ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái của người còn lại nữa chứ.

Tôi quyết định quay người bước đi một cách oai hùng.

“Bịch!”

“Tiểu Tình! Nàng không sao chứ?”

Tôi bật dậy phủi bụi trên người, khoát tay nói một câu:

“Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”, sau đó liền đi mất.

Sau lưng tiếng bàn tán lại vang lên.

“Không phải cô nàng này bị ngốc thật đấy chứ.”

“Không sao đâu, chắc ngã là thói quen của nàng ta.”

Khốn kiếp! Xấu hổ chết mất. Hu hu, lần sau những nơi tôi xuất

hiện đừng có bàn nữa được không?



Nửa tháng trôi qua, sau quãng thời gian gọi là huấn luyện cấp

tốc ấy, Đại hội võ lâm cuối cùng cũng đến. Khi đó tôi mới giác ngộ thế nào gọi

là chết trong biển người.

Thật không dám bảo đảm, thành quả của thời gian huấn luyện một

con gà mờ là tôi đây liệu có giúp được gì không nữa.

Ngồi ở vị trí dành cho thượng khách, tôi rất muốn khóc.

“Âu Dương Thiếu Nhân, nhất định tôi phải lên võ đài để tỉ

thí sao? Huynh xem ả đàn bà kia, đầu chẳng có tóc gì cả.”

“Ả ta là chưởng môn phái Nga Mi đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân trừng

mắt nhìn tôi, nói.

“Đúng, chính là ả, tôi nghĩ đấu với ả ta, chẳng cần dùng đến

một chiêu thì tôi đã có thể đi gặp Diêm Vương rồi. Còn người bên kia trông cũng

bé hơn tôi nhiều đấy.”

“Đó là thiếu chủ Mã Gia Bảo”, Âu Dương Thiếu Nhân tiếp tục

trừng mắt nhìn tôi.

“Haizzz, nếu phải đấu với hắn, tôi đoán chỉ cần hắn ra một

chưởng thôi, cũng đủ khiến tôi tàn phế cả đời”, tôi khóc lóc than vãn.

Mẹ ơi, con muốn về nhà, hu hu…

“Thượng Quan Tình, nàng cũng quá coi thường Âu Dương gia

chúng ta rồi đó. Chúng ta nói nàng thắng, nàng nhất định sẽ thắng”, Âu Dương

Thiếu Nhân bình thản nói.

“Đừng lừa người nữa đi, không phải huynh đánh, đương nhiên

huynh có thể nói vậy”, tôi vạch trần huynh ấy.

Âu Dương Thiếu Nhân, huynh nhất định còn hận tôi đã đá huynh

xuống núi, đang muốn trả thù tôi phải không?

Âu Dương Thiếu Nhân như đã nhìn thấu những suy nghĩ của tôi,

ngán ngẩm nói: “Nàng yên tâm đi. Ta không để thanh danh của Âu Dương gia chúng

ta thành trò cười đâu. Vả lại, trả thù nàng quá đơn giản đối với ta”.

Tôi nhếch mép, trong lòng thầm mắng: Đồ kiêu căng!

Tôi còn đang định nói mấy lời để từ biệt cuộc sống của mình

thì đột nhiên tiếng trống vang lên phía dưới nuốt hết cả lời tôi định nói. Trên

võ đài là một lão nhân thân thể tráng kiện, haizzz, thân là minh chủ võ lâm mà

lại đến muộn.

Sự xuất hiện của lão nhân đó khiến tôi như lạc vào một cảnh

quay trong phim. Tôi nhớ đến ti vi lúc chiếu cảnh này, mấy lão minh chủ võ lâm

đều nói cái gì mà: “Các vị anh hùng hảo hán trong võ lâm, cảm tạ các vị đã nể mặt

lão mà tham gia Đại hội võ lâm năm nay…”.

Nhưng bất ngờ là, khi lão nhân đó bước lên võ đài, lão lớn

tiếng nói: “Các vị anh hùng hảo hán trong võ lâm, cảm tạ các vị…”.

Ha ha! Ha ha ha! Buồn cười chết mất, lão nhân đó nói như vậy

thật!

Âu Dương Thiếu Nhân quay sang nhìn tôi giống như đang n


Polly po-cket