
ên bị cảm.
Sau khi nữ sinh đó bị cách ly, bầu không khí trong ký túc xá trở nên vô cùng nặng
nề. Tôi cũng muốn kiếm chuyện gì đó để thay đổi bầu không khí ấy, vì thế liền
nói: “Ôi dào! Tớ kể cho các cậu nghe chuyện này. Hôm qua đọc báo, tớ thấy trên
đó viết, đã có mấy bệnh nhân dính Sars bị chết trong phòng bệnh rồi đấy!”.
Thế là sắc mặt của tất cả sinh viên trong ký túc xá chớp mắt
đều trở nên xám xịt.
Cho nên, đại khái là…
Thần kinh của tôi đang nhảy loạn cả lên, vô cùng kích động.
Cuối cùng, sau khi thoát khỏi khu rừng đáng chết. Tôi hạ quyết
tâm sau này không tiếp cận những thứ đẹp đẽ nữa, cái đẹp quả nhiên vô cùng nguy
hiểm.
Vừa mới bước ra khỏi khu rừng, tôi liền thấy Âu Dương Huyền
dắt ngựa đứng đó, vẫn với bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết vạn năm. Chỉ khi nhìn
thấy Âu Dương Thiếu Nhân nắm tay tôi cùng đi thì băng tuyết trên mặt huynh ấy
dường như dần tan chảy.
Tôi buông tay Âu Dương Thiếu Nhân, chạy tới chỗ ngồi quen
thuộc của mình.
Vừa trèo lên ngựa, tôi vội vẫy tay gọi Âu Dương Thiếu Nhân:
“Đi thôi, đi thôi, tôi đói chết mất!”.
Tôi lại nhìn Âu Dương Huyền, thấy lạ là tại sao huynh ấy
không nhảy lên ngựa, sau đó…
Huynh ấy bất thình lình nhảy lên… ngựa của tôi!
Tay ôm chặt eo tôi, cách một lần y phục nhưng cơ hồ huynh ấy
có thể khiến tôi tan chảy. Lúc đó tôi mới phát hiện, Âu Dương Huyền vốn ấm áp
chứ không hề băng lạnh như mình tưởng, làm cơ thể tôi cứ nóng lên bừng bừng, thật
thần kỳ!
Mặt tôi thoáng đỏ, lấy vẻ chanh chua hét vào mặt huynh ấy:
“Này! Tại sao lại nhảy lên ngựa của tôi?”.
“Ta không biết cưỡi ngựa!”, câu trả lời của Âu Dương Huyền mới
đơn giản làm sao.
Tôi im lặng không nói, chỉ có thể để mặc huynh ấy ôm,
nghiêng đầu dựa vào vai mình. Cảm giác vòng tay huynh ấy càng lúc càng siết chặt…
Chẳng biết tại sao, tôi lại có cảm giác thật lạ. Cảm thấy Âu
Dương Thiếu Nhân đang cười.
Nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng, bổn nữ hiệp cũng thoát khỏi
khu rừng quái quỷ kia.
Thoát khỏi số Trời rồi! Oh yeah!!!
“Chúng ta cứ thế này sẽ không hay đâu”.
“Im miệng! Huynh còn dám ý kiến tôi sẽ quẳng huynh đi nơi
khác đấy”.
“A! Tiểu Tình, đừng mà!”
“Suỵt!!! Muốn chết hả, nói khẽ thôi!”
Lúc này, tôi và bốn huynh đệ Âu Dương… đang bỏ chạy. Đúng!
Không sai! Chúng tôi đang bỏ chạy.
Chuyện là thế này. Lúc tôi, Thiếu Nhân và Âu Dương Huyền
đang đi cùng nhau trong rừng, cô nàng muội muội của Mộ Dung Tuyết là Mộ Dung
Tiên đã bắn một mũi kim thẳng đến trước mặt tôi.
“Hu hu, ả ta cố ý phải không, cố ý lạc đường, để mấy huynh ấy
đều chạy đi tìm ả, không có ai để ý đến ta. A… hắt xì! Hu hu…”, bộ dạng đó của
cô nàng thật có thể coi là hoa lê vương vất những hạt mưa.
“Tiểu thư à, tắm tiên tuy là cách tuyệt vời để tạo tình huống,
nhưng tắm tiên cũng là con đường dễ nhiễm bệnh nhất đấy”, tôi mỉm cười, dịu
dàng nói với cô nàng đó sự thực không thể chối cãi.
“Ha ha! Ha ha!!!”, Âu Dương Thiếu Nhân không để ý đến hình
tượng của mình, cười phá lên sung sướng, hả hê.
Cười cái gì, tôi nói không đúng hả?
Tôi liếc Âu Dương Thiếu Nhân, lại ngoái đầu nhìn tiểu thư Mộ
Dung Tiên đang khóc lóc chạy về phía Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tiên đúng là đại tiểu thư phiền phức nhất trong lịch
sử mà tôi từng gặp, thấy nàng ta có nguy cơ nhiễm phong hàn, chúng tôi đành dừng
chân nghỉ lại.
Tôi là một người vô cùng lương thiện, tuy khá thùy mị dịu
dàng nhưng cũng không thể chịu nổi khi thấy người ta cứ ỏn à ỏn ẻn, ẻo lả, thướt
tha. Vị tỷ tỷ này, có phải hồi nhỏ tỷ bị hen suyễn khó thở, nên giờ giọng nói mới
trở nên bất bình thường như thế phải không?
Vậy nên tôi quyết định phải thoát khỏi cái thứ ỏn ẻn này để
còn dã ngoại đến chỗ tuyệt vời hơn chút. Nhờ sự giúp đỡ của Âu Dương Y, tôi
giành được chiến tích lẫy lừng khi tìm được cỏ gây mê. Nhân lúc huynh muội bọn
họ không để ý, tôi đã cho họ nếm thử món này.
Kết quả… thành công vang dội! Nhưng cũng có một chút thiệt hại…
“Tiểu Tình! Nàng không nói với A Huyền trong canh nấm hương
có cỏ gây mê sao?”, Âu Dương Thiếu Nhân đỡ lưng Âu Dương Huyền còn đang mê man,
nói vẻ ai oán.
“Tôi có bảo huynh ấy mà, nhưng lúc đó huynh ấy đã uống xong
một bát rồi”, tôi mở tròn mắt, bất lực nói.
Đừng trách tôi, thực sự không thể trách tôi được, hắn vừa
nhìn thấy canh nấm hương thì cứ như con sói khát mồi lao đến uống ừng ực. Tôi vốn
chưa kịp ngăn cản thì hắn đã giải quyết xong xuôi bát canh đó rồi.
Trời ạ! Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy nấm hương bao giờ hả?
“Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, tôi
không muốn gặp lại huynh muội họ nữa đâu. À mà, tôi rất tò mò đấy nhé, tại sao
các huynh lại hận Mộ Dung Tuyết đến thế?”, tôi dò hỏi.
Âu Dương Y quay lại nở nụ cười mỉa mai nói với tôi: “Nếu từ
khi nàng còn nhỏ, đã có một người lúc nào cũng bám lấy nàng, bảo phải gả muội
muội của hắn cho nàng, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, cả ngày lẫn đêm quấy rầy
nàng. Nàng cảm thấy, có thể không hận hắn được không?”.
Tôi run cầm cập, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, mẫu thân yêu
dấu ơi, đúng như mẫu thân từng nói, trên thế gian này có rất nhiều người