
kỳ quặc.
Ẩn mình trong sắc đêm, bọn tôi đã thoát khỏi huynh muội nhà
Mộ Dung, lại một lần nữa tiếp bước hành trình ngao du sơn thủy.
Oa! Thiên nhiên yêu dấu, tôi đến đây!
“Đây đúng là núi Hương Vân hả? Núi Hương Vân là có thật à?
Đây là núi Hương Vân thật hả?”
Ôi, Thượng đế ơi, hãy tha thứ cho sự kích động của con lúc
này.
Nếu bạn đã từng xuyên không, hay nếu như bạn cũng muốn xuyên
không, thì sau khi bạn xuyên không, việc không thể không làm chính là… nhớ tham
quan danh lam thắng cảnh ở đây nhé!
“Tiểu Tình à, nơi này muôn dặm không một gợn mây, trời xanh
trong vời vợi, bốn phía chẳng có bóng người, sương mù vấn vít, mà lại hoang vu
hẻo lánh…”, Âu Dương Y lại bắt đầu trổ tài ngôn ngữ của mình.
“Âu! Dương! Y! Huynh có thể đừng nói toàn thành ngữ như vậy
nữa được không?”, tôi ôm đầu, hét lên với huynh ấy.
Huynh ấy nói hết phần của cả mấy người, còn tôi không có phần
được phát ngôn hay sao.
Sở dĩ tôi đến núi Hương Vân này là do Âu Dương Thiếu Nhân
nói đây là một danh lam thắng cảnh. Nơi nảy sinh mối tình tuyệt đẹp giữa chiến
thần và mỹ thần thời cổ, trên đỉnh núi có một cái miếu gọi là miếu Nhân Duyên.
Oa!!! Tuyệt vời quá đi! Tôi phải đi cầu duyên thôi, la… la…
la… mỹ nam ơi, mỹ nam hỡi!
“Thượng Quan Tình! Nàng lại ngây người ra rồi”, Âu Dương Huyền
đưa ánh mắt chán nản nhìn tôi, nhưng lại bị tôi vểnh mỏ phớt lờ.
Chẳng thèm để tâm đến huynh ấy làm gì. Đợi tôi lên tới đỉnh
núi, điều ước đầu tiên tôi ước chính là… mắt Âu Dương Thiếu Nhân sẽ không nhìn
thấy gì nữa, ước cho hắn không thể làm tên háo sắc được nữa. Tiếp theo tôi ước
Âu Dương Y không thể nói ra những câu thành ngữ nữa, mở miệng nói thành ngữ sẽ
bị câm luôn. Ước cho Âu Dương Huyền ngày nào cũng nói đi nói lại đúng một ngàn
lần: “Thượng Quan nữ hiệp vạn thọ vô cương”. Âu Dương Thiếu Nhiên thì khá đáng
yêu, nên tôi tạm thời bỏ qua, nhưng dù sao tôi cũng dùng hết ba điều ước rồi.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, tóm lại…
“Mọi người nghe đây, xông thẳng lên đỉnh núi!”, Thượng Quan
nữ hiệp tôi hào khí ngút trời ra lệnh, hất tóc tạo dáng hiên ngang oai hùng… tiến
lên đỉnh núi.
Sau bốn canh giờ…
“Còn… còn bao lâu nữa mới lên đến đỉnh?”, đứng giữa lưng chừng
núi, ngửa mặt trông lên, tôi muốn khóc! Đi vậy mà vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu. Tại
sao ở đây không có cáp treo cơ chứ?
“Tiểu Tình à, sắp đến nơi rồi đấy. Nếu ta đoán không lầm,
khi hoàng hôn buông xuống chúng ta sẽ đến đỉnh núi thôi”, Âu Dương Y tốt bụng
nói với tôi.
Hoàng hôn! Chúng tôi bắt đầu leo núi từ sáng sớm phải không
vậy?
“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm”, tôi quyết định giở trò phá
đám. Có muốn đến miếu Nhân Duyên gì gì đó thì cũng phải đợi bổn nữ hiệp ăn no
đã rồi đi vẫn chưa muộn!
“Đồ con heo! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi!”, Âu Dương Huyền với
vẻ mặt vô cùng coi thường nói với tôi.
“Hừ! Dù sao tôi cũng hơn huynh, cái loại cuồng nấm hương”,
tôi cãi lại đôm đốp, lập tức nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Huyền chuyển màu xám
ngoét. Hừ! Ai bảo dám mỉa mai tôi chứ.
“Thôi được rồi, đằng trước có một thôn nhỏ. Chúng ta đến đó
tìm chút gì ăn đã”, Âu Dương Y vội tới giảng hòa.
“Nhưng, tôi không đi nổi nữa đâu”, tôi không nói dối, thực sự
tôi không nhấc nổi chân nữa rồi, lớn đến từng này tuổi đầu nhưng chưa bao giờ
tôi phải đi quãng đường xa như thế.
“Nàng là con heo phải không? Sao mới đi được một lát đã
không lê nổi chân nữa rồi?”, Âu Dương Huyền lại lần nữa châm chọc tôi không
thương tiếc.
“Âu Dương Huyền! Huynh không thể nói dễ nghe hơn chút được hả”,
lửa giận đùng đùng bốc cao khiến tôi phải hét lên. Âu Dương Huyền đáng ghét
kia! Cả đời tôi chưa từng nợ nần gì huynh, sao đi đến đâu huynh cũng đối đầu với
tôi thế hả?
Hắn liền trừng mắt nhìn, tôi cũng trợn mắt nhìn lại! Xí!!!
Không chèn ép được tôi đâu! Nhất định hôm nay tôi phải phân thắng bại với
huynh. Tôi phải để cho huynh biết ánh mắt Thượng Quan nữ hiệp đây có sức sát
thương ghê gớm thế nào.
Đúng lúc thắng lợi sắp thuộc về tôi, Âu Dương Huyền đột
nhiên xông đến xốc tôi lên vai.
“A… buông tôi ra!”
Tên đáng ghét này vừa cõng tôi vừa thi triển khinh công bay
lên cao.
Trời ơi! Cứu tôi với! Tôi chết mất thôi! Thượng đế che chở!
Không, phải là Ngọc đế che chở mới đúng. Tóm lại, che chở con đi các ngài ơi!
“Âu Dương Huyền! Huynh bị điên à, buông tôi ra!”
Cố sống cố chết bám chặt vào y phục của Âu Dương Huyền, chỉ
cần tôi lỏng tay chút thôi là mười mấy năm tươi đẹp sống trên cõi đời này xem
như đi tong!
Âu Dương Huyền lại đổi tư thế, ôm chặt tôi trong lòng, cười
gian xảo nói: “Thượng Quan Tình, nếu nàng muốn sống để hưởng thụ bữa trưa nay
thì phải ôm chặt lấy ta”.
Đúng là đồ ác độc. Tuy trong lòng vô cùng bức bối, nhưng tôi
lại nhớ tới câu tục ngữ: Sống chung dưới một mái nhà không thể không chịu nhịn,
kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Giờ thì tôi chỉ có thể liều mình túm chặt lấy Âu Dương Huyền
mà thôi. Không có bất kỳ hành động gây rối nào, tôi cứ ôm Âu Dương Huyền, gối đầu
lên vai huynh ấy, chẳng phải đi bộ trên đường nữa, lại được nghỉ ngơi. Thực ra
cũng tuyệt vời đấy chứ.
Trực g