
iác mách bảo tôi rằng, lúc này chắc chắn Âu Dương Huyền
đang cười.
Huynh ấy cười… trông cũng khá đẹp trai.
Không kiềm chế được, tôi ngước lên ngắm nhìn gương mặt huynh
ấy.
Quả nhiên huynh ấy đang cười, đúng là nụ cười đó rất dễ coi,
ngập tràn hương vị của ánh mặt trời. Chỉ là, tôi đột nhiên phát hiện khoảng
cách giữa tôi và huynh ấy gần nhau đến lạ thường.
Mặt tôi chợt đỏ lên, khoảng cách thế này thường sẽ xuất hiện
khi những cặp đôi đang chuẩn bị hôn nhau. Gần, gần mặt Âu Dương Huyền lắm rồi.
Bầu không khí mờ ám này là gì vậy?
Tôi muốn kháng cự khi khuôn mặt huynh ấy đang mỗi lúc một gần
hơn, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích. Ngay đến trái tim cũng
đang đập loạn nhịp, không thể nào khống chế được. Đúng lúc tôi cho rằng Âu
Dương Huyền sẽ hôn mình, thì đột nhiên lại thấy tiếng Âu Dương Thiếu Nhân vọng
tới: “A Huyền! Đệ mệt rồi, có cần huynh thay cho không?”.
Tôi ngoái đầu nhìn, thấy khuôn mặt đang âm thầm chịu đựng của
Âu Dương Thiếu Nhân. Trông cứ như huynh ấy đang muốn đi vệ sinh vậy.
“Rắc, rắc!”, có lẽ vì đột nhiên bị tiếng của Âu Dương Thiếu
Nhân hù dọa mà tôi và Âu Dương Huyền đều không kịp phản ứng với sự cố tiếp
theo. Sau một hồi mặt mũi tối tăm, sao mọc đầy đầu, tôi mới nhận ra sự thật đau
buồn… chúng tôi vừa rơi từ trên cây xuống.
“Huyền huynh! Huynh không sao chứ?”, lách ra khỏi nhà tù
mang tên Âu Dương Huyền, tôi lo lắng vội hỏi, tên tiểu tử này sao cứ ôm tôi
trong lòng như thế, tình nguyện làm chiếc đệm di động mỗi khi tôi đáp đất hả.
Chết tiệt! Huynh không biết là tôi rất nặng sao?
“Không sao, nhưng nàng nặng quá”, Âu Dương Huyền lại điềm
nhiên như không nhìn tôi.
Nếu phải lo cho tên tiểu tử này thì quả là lo bò trắng răng.
Tôi đứng dậy, vô tình đưa mắt nhìn cây đại thụ trước mặt, đột
nhiên phát hiện trên cây có khắc một dấu hiệu rất lạ!
Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là ký hiệu mũi tên của
Hokage! Như vậy có nghĩa Giang Thần cũng đang ở đây! Hả! Thượng đế ơi! Chia tay
nhau lâu như thế, cuối cùng cũng gặp lại tên đó rồi! Phải đem những chuyện kỳ lạ
mà tôi gặp kể cho cậu ta nghe mới được.
“Này, đồ ngốc! Nàng ngây người cười gì với cái cây kia thế hả?”
“Âu Dương Huyền! Huynh ngậm miệng giùm tôi!”
Đúng là tên tiểu tử đáng chết, bản tính khó mà thay đổi được.
“Tiểu Tình à, hai người đừng cãi nhau nữa được không”, Âu
Dương Y vội chạy đến giảng hòa.
“Những người phiêu bạt giang hồ, có ai mà không cầm theo đao
chứ, nếu không mang đao, chỉ có thể là tiều phu mang bên người dao rựa. Nếu người
không dùng đao, không muốn mang theo đao, thì hãy tìm một người bảo vệ mình khỏi
lưỡi đao vô tình”, có giọng nói oang oang vang lên rất gần. Với cái giọng điệu
như thế, ngoài người của thế kỷ Hai mươi mốt vĩ đại chúng tôi, còn ai có thể
nói hay được thế chứ.
Tôi mỉm cười bí hiểm, quay đầu nói với bốn huynh đệ Âu
Dương: “Ha ha! Tôi gặp lại người quen rồi”.
“Sao nàng lại có người quen ở đây?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi
lại vẻ khó hiểu.
Tôi mỉm cười không nói, quay người chạy về phía bìa rừng. Mấy
người phía sau cũng vội vã đuổi theo.
Trên đường, tôi gặp một vị đại thúc râu ria xồm xoàm đang tiến
đến. Quạt giấy phe phẩy, tôi hiên ngang nói: “Cây này là ta trồng, đường này là
ta mở, nếu muốn đi qua đây, hãy để lại tiền mãi lộ”.
Vị đại thúc kia ngoài vẻ mặt kinh ngạc, vẫn không quên run rẩy
sợ hãi nói: “Đại hiệp! Đại hiệp tha mạng”.
Ha ha! Ha ha! Buồn cười quá!
“Thôi được, thôi được, niệm tình thái độ của bạn học Giang
thành khẩn như thế, bổn nữ hiệp tha cho đấy”.
Chiếc quạt đột nhiên khép lại, vị đại thúc kia cuối cùng
cũng nhìn rõ khuôn mặt tôi. Liền đưa tay tháo bộ râu xồm xoàm, rồi nói vẻ ai
oán: “Thượng Quan Tình, lần sau không được dọa người như thế đâu nhé”.
Vị đại thúc kia xoay người hô biến, biến trở lại thành Giang
Thần.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi chạy
đến kéo tay Giang Thần, hào hứng nói với cậu ta: “Tiểu tử, hiện tại đại tỷ đã
trà trộn thành công, sau này chỉ cần theo đại tỷ đây là được rồi!”
Cố nhân trùng phùng hả? Đúng là khiến tôi vô cùng kích động.
Phải ôn lại chuyện cũ mới được!
“Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe một
chút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chân
Giang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương. Phải tìm khách điếm
nghỉ tạm chút đã.
Còn việc tới miếu nhân duyên ấy à, đợi khi nào tiểu gia có
thời gian thì đi cũng chưa muộn.
“Giang Thần, tôi kể cho cậu nghe, sau khi chia tay cậu, tôi
liền…”, trong khi tôi trình bày lại một lượt tất cả những việc mình gặp phải,
Giang Thần chăm chú lắng nghe với vẻ vô cùng sùng bái, chỉ tiếc là chưa thấy
các vì sao lấp lánh tung tăng lượn lờ trước mắt.
“Tiểu Tình, cô thật lợi hại! Hu hu, tại sao số tôi không được
may mắn như thế chứ”, Giang Thần hậm hực uống một hớp rượu.
Ây da! Xem ra thứ mà tên tiểu tử này học được nhanh nhất thời
cổ đại chính là… mượn rượu giải sầu.
“À! Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Đúng rồi, thế tình
hình của cậu thế nào?”, tôi cười cười hỏi l