Polly po-cket
Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328445

Bình chọn: 7.5.00/10/844 lượt.

đều sặc mùi âm khí, ngay

cả ngọn đèn cầy đang cháy trên bàn cũng mang màu đỏ như máu tươi.

Xí! Không phải là đang cử hành hôn lễ đấy chứ!

Mạch Thiếu Nam nhìn bà chủ diễm lệ kia, điềm nhiên nói: “Ha

ha, vậy cứ để lát nữa đi, đêm nay nếu không có tiết mục hứng thú nào thì thật

là chán chết”.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi dựa người vào Âu Dương Thiếu Nhân và

Mặc Nguyệt.

Giác quan thứ sáu linh hoạt nhạy bén đáng chết của tôi đang

thầm dự đoán… lại có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.

Khóc! Tôi thực sự không thể có được những dự cảm tốt đẹp hơn

thế.



Từng xem Thủy hử truyện[1'> chưa? Có biết Long Môn khách điếm

là nơi nào không?

[1'> Thủy hử hay Thủy hử truyện, nghĩa đen là bến nước, là một

tác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là “Tứ

đại danh tác”. Tác giả Thủy Hử thường được ghi là Thi Nại Am, cũng có người cho

là của La Quán Trung. Truyện được viết dựa theo sách Đại Tống Tuyên Hòa di sự.

Cốt truyện chính là sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống

triều đình, trở thành giặc cướp, thường gọi là “Một trăm lẻ tám anh hùng Lương

Sơn Bạc”.

Không sai, Long Môn khách điếm được miêu tả trong truyện là

một nơi vô cùng kinh điển, đó chính là hắc điếm.

Trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang võ hiệp, cái gọi là hắc

điếm, chính là nơi nhân vật chính bắt buộc phải đi qua, phải ở lại và phải chiến

đấu với những thế lực đen tối.

Hắc điếm chính là một trong những thử thách cần thiết khi bắt

đầu hành tẩu giang hồ.

Hiện giờ bổn tiểu gia cũng đang dừng chân lại cột mốc vĩ đại

trong lịch sử xuyên không lừng lẫy ấy.

Ghé thăm hắc điếm!

Tôi thực sự không thể không bái phục hắc điếm này.

Tạm thời không kể đến chuyện món ăn khó nuốt, tiền trọ quá

cao, phòng ốc ở đây lâu năm chẳng hề được tu sửa, vi phạm luật bảo vệ an toàn

nhà cửa quốc gia, cây cối trong hoa viên đều đã khô héo, chẳng biết đã khô héo

như vậy mấy trăm năm rồi nữa, lượn qua lượn lại trong hắc điếm, bất ngờ còn gặp

một vài sinh vật mà hoàn toàn có thể liệt vào những loài động vật có nguy cơ

tuyệt chủng. Càng quá quắt hơn chính là, ngay cả giường và cửa sổ đều lung lay

không chắc chắn, cơ hồ có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Tuy luôn tự nhắc mình, khi hành tẩu giang hồ, cái gì nhịn được

thì nhịn, nhưng cái kiểu này, có nhịn cũng khó mà ngủ được.

Tạm thời cứ qua một đêm ở đây cũng không sao. Người ta làm

ăn buôn bán chẳng dễ dàng gì, hắc điếm cũng có cái khó khăn của hắc điếm.

Nhưng!

Không quan trọng! Những thứ đó đều không quan trọng!

Điểm mấu chốt là, khi được dẫn đến trước cửa phòng mình, tôi

bất giác cảm thấy âm khí xung quanh vô cùng nặng nề.

Tôi liền hỏi tiểu nhị: “Tiểu nhị, tại sao nơi này lại âm u lạnh

lẽo như thế, không phải có ma quỷ lộng hành đấy chứ?”.

Tiểu Nhị này rõ ràng dây thần kinh cười bẩm sinh đã không

phát triển, chỉ khẽ nhếch mép nói với tôi: “Ma quỷ lộng hành ư? Sao có thể vậy

chứ?”.

Đợi khi tôi bình tâm trở lại, tiểu nhị lại tiếp tục cười

nói: “Ma ở chỗ chúng tôi đều tương đối yên tĩnh, không làm ồn đâu. Nhớ lại chàng

trai bị chết ở đây trước kia, cũng là một tú tài, vô cùng nhã nhặn đấy”.

Ngữ khí bình thản kết hợp với nụ cười trên khuôn mặt như bại

liệt kia khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi ngay tức khắc dừng lại. Giờ não bộ của

tôi chỉ có thể vọt ra hai chữ: Độc ác!

Hu hu, nghĩ đến tuổi xuân phơi phới của bổn tiểu gia lại phải

qua đêm với ma, tôi lập tức phát hoảng.

Giữ chặt tay tiểu nhị, tôi khe khẽ nịnh nọt: “Tiểu nhị, vậy

đổi cho ta phòng khác được không?”.

Tiểu nhị dù sao cũng là kẻ thấu tình đạt lý, rất vui vẻ đồng

ý: “Được thôi”.

Tôi kích động đến mức suýt chút nữa nhảy vọt lên. Tiểu nhị

à, ngươi thật tốt bụng. Tôi vội vàng hỏi: “Thật không?”.

Tiểu nhị nói: “Tất nhiên là thật, cô nương xem cần phòng có

ma nữ không đầu từng ở hay là phòng của ma chết đói kia. Hay là chết vì treo cổ,

moi tim? Hay là…”.

Cuối cùng, tôi cũng ngoan ngoãn ở lại căn phòng của tú tài.

Dù sao cũng thấy, thư sinh sẽ nhã nhặn, lịch sự hơn.

Nhưng, nhưng, sự thực là… tôi không thể ngủ được.

Bật dậy, tôi mò đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân.

Hu hu, dù sao ngủ cùng một tên háo sắc vẫn tốt hơn ngủ cùng

với ma.

Tôi bước xuống giường, lạy trời khấn đất một hồi, mới từ từ

rời khỏi gian phòng đó.

Trên đường, tôi cứ thầm tụng niệm trong bụng: “Tạ ơn Trời Đất,

Bồ Tát chở che”.

Vừa đi được mấy bước, tôi liền thấy một bóng người mặc áo đỏ

cứ phiêu động trong bóng tối, tựa hồ đang muốn xông tới phòng Mạch Thiếu Nam.

Tôi giật mình kinh hãi.

Khốn nạn thân tôi! Đúng thật là có quỷ háo sắc gõ cửa hay

sao.

Đi nhanh mấy bước, tôi đến trước phòng Âu Dương Thiếu Nhân.

Ngay cả cửa cũng chẳng dám gõ, chỉ lách người qua mà vào phòng.

“Âu Dương Thiếu Nhân”, tôi khẽ giọng gọi huynh ấy.

Không có động tĩnh, tôi lần mò đi đến bên giường. Vừa đi vừa

căng mắt ra nhìn.

Tên tiểu tử thối, ngủ như chết thế này, bị người ta phi đao

ám toán thì sao phát hiện được. Thật không biết tên tiểu tử này quan niệm thế

nào là bình yên trong cuộc sống giang hồ nữa.

Sờ đến cạnh giường, tô