
màu lam nhạt của Ngọc Khanh quét một vòng trên người Hạ trưởng
thị vệ, rồi lộ ra một nụ cười quỷ dị, ý vị sâu xa xưa nay hiếm thấy.
——— —————— —————— ————————-
Ngoài điện Thanh Khê, một đám cựu thần khom người chờ đợi, nhìn thấy Trì Nam
vào điện liền đồng loạt xông lên, Trì Nama liếc mắt nhìn ma ma quản sự,
ma ma kinh nghiệm lão luyện liền tiến lên ngăn cản thế công của các vị
đại nhân.
"Có chuyện gì ngày mai bàn lại, đều đi về trước đi." Trì Nam phất tay áo rộng một cái, lạnh lùng nói.
Chuyện gấp mấy ngày trước đã bàn rồi, hiện nay khẩn yếu nhất là xử lý mâu thuẫn gia đình.
Sau khi chúng thần rời đi, ma ma quản sự được Trì Nam bày mưu tính kế, vội
vàng dẫn đám tiểu cung nữ, tiểu thái giám ở trong điện đi ra ngoài,
trong điện to vậy, chốc lát chỉ còn có Chu Phú và Trì Nam.
Chu
Phú đứng ở nơi đó rất buồn chán, hắn không biết phải mở miệng nói với
nương tử thế nào, kể từ sau khi nương tử về cung, hắn cảm thấy giữa nàng và mình có một sự cách ngại khó tả, hắn đã biết từ lâu, nương tử của
hắn không phải người bình thường, nhưng chưa bao giờ ngờ nàng có thân
phận cao như thế.
Nhưng, mặc kệ nàng có thân phận gì, cũng là thê tử của hắn, vô cùng chân thật đáng tin.
Trì Nam bỏ mặc Chu Phú, tự đi đến trước cây nến cắt bỏ tim nến, bốn phía tĩnh lặng giống như không có ai tồn tại.
Chợt, Trì Nam cảm thấy sau lưng bị va chạm mạnh, sự ấm áp quen thuộc chậm rãi lan tràn, Chu Phú đang liều mạng ôm lấy nàng từ phía sau lưng.
Trì Nam giùng giằng xoay người, còn chưa nói chuyện, đôi môi lạnh lẽo đã
rơi vào nơi mềm mại nóng bỏng, bị liếm cắn đủ bề, làm cho Trì Nam thấy
đau.
Muốn lên tiếng ngăn lại, ai ngờ đôi môi vừa mới mở ra, đầu
lưỡi linh hoạt cực nóng liền chui vào, hút lấy chiếc lưỡi lạnh lẽo của
nàng như mút kẹo, Chu Phú mút trúng cái lưỡi thơm tho liền không bao giờ chịu buông ra nữa.
Trì Nam bị vây trong lồng ngực kiên cố, cảm
thấy không khí trong phổi sắp bị hút sạch, sống lưng dường như muốn bị
ghìm vào xương của hắn, dục vọng bành trướng không ngừng ma sát bụng của nàng, ngoại trừ đầu óc choáng váng, còn khiến dục vọng ngủ say của nàng dần dần tỉnh lại.
Chu Phú ở một khắc trước khi Trì Nam té xỉu,
rốt cuộc lương tâm trỗi dậy hơi há miệng ra chút, để Trì Nam theo khe hở tiếp nhận không khí mới mẻ, tiếp đó lại là một nụ hôn mãnh liệt kéo
đến.
Trì Nam vốn đứng trước cây nến trước bàn sách, lúc này Chu
Phú đã bị dục vọng che mờ lý trí, gầm nhẹ một tiếng, quét hết tấu chương trên bàn sách xuống mặt đất, nâng mông Trì Nam lên, bế nàng lên bàn,
thân thể như gấu đen liền muốn đè lên.
"Chờ chút, chờ chút." Trì Nam bối rối ngăn cản, cẩn thận tỉ mỉ vén mấy sợi tóc mai rơi xuống, tăng thêm phong tình.
Chu Phú nhìn chằm chằm gương mặt mỹ lệ của nàng, lửa dục trong bụng càng để lâu càng vượng, men theo cơ hội liền chui vào từ ống tay áo to lớn của
Trì Nam, bàn tay thô dày vuốt ve qua lại trên cạnh tay mịn màng của Trì
Nam, hình như muốn làm vậy để được an ủi chút.
"Đây là trong
cung, không thể như vậy, ngày mai ta liền trở về, có được hay không?"
thân thể Trì Nam bị Chu Phú làm cho hóa thành một bãi nước xuân, nàng
cực kỳ gắng sức kiềm chế mới có thể nói ra lời hoàn chỉnh.
"Không được." hơi thở nóng bỏng của Chu Phú phun lên da thịt trơn mềm của Trì
Nam, một tay hắn vừa giam cầm hai tay của Trì Nam ở sau lưng nàng, một
cái tay khác liền bắt đầu kéo váy Trì Nam ra, chứng kiến cảnh xuân bị
che giấu dưới cổ áo của Trì Nam thì dục vọng trong mắt Chu Phú liền càng thêm nồng đậm.
"Chu Phú, nghe lời. . . . Đừng ồn ào." Trì Nam bị giam cầm đôi tay, nên hơi tức giận, bắt đầu uốn éo người. Nhưng nàng dù sao cũng đã thành thân với Chu Phú nửa năm, tự nhiên biết đối với
‘chuyện này’, Chu Phú từ trước đến giờ luôn cố chấp, không nhường chút
nào, mỗi lần luôn luôn tiết đủ khiến nàng sức cùng lực kiệt rồi mới bằng lòng bỏ qua.
"Đừng mà, nương tử, ta đã một tháng không có chạm
vào nàng, thật sự là không nhịn được nữa, nàng cho ta, nàng cho ta có
được hay không?" trên da tay ngăm đen của Chu Phú thấm ra một tầng mồ
hôi hột, chắc bây giờ hắn đã nhẫn nại đến cực hạn.
Bị một đôi mắt trắng đen rõ ràng bao hàm chờ mong nhìn chăm chú vào khiến trong lòng
Trì Nam mềm nhũn, hơi chút chần chờ, Chu Phú lại triển khai tiến công.
Hắn nhét một tay của Trì Nam vào quần lót mình, để cho bàn tay mềm nhẵn mịn màng của nàng nắm chặt chỗ đó của hắn, nói: "Nàng xem, nó đã thành thế
nào rồi. Còn không cho ta, ta sẽ chết."
Vẻ mặt của Chu Phú lúc
này hơi giống đứa bé gấp gáp vì nghẹn đi tiểu, thái độ cứng rắn của Trì
Nam dần dần mềm xuống, Chu Phú nhận thấy được một chút biến hóa, liền
dùng lực, kéo váy Trì Nam ra, như nguyện nhìn thấy bầu ngực trắng như
tuyết và hai đỉnh núi hồng hào, hắn không kiềm hãm được nở nụ cười, một
tay đặt cổ tay Trì Nam lên đỉnh đầu, cuồng dã cắn lên thánh địa trong
mộng của hắn, vuốt ve liếm mút, giống như đó là đồ ăn ngon nhất thiên
hạ.
Trì Nam bị hắn đè ép, trong lòng vừa giận vừa vui, giận hắn
không hiểu tình thú, ở địa phương này cũng muốn, còn không để ý ý nguyện của nà